Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mà khi Sư Niệm đang tức đến mức muốn bùng nổ, thì Sở Húc Ninh cũng không kém cạnh là bao.

Cô vợ nhỏ trước nay cái gì cũng nghe anh đột nhiên không nghe lời anh nữa, anh sắp tức đến mức cho nổ cả cái quân doanh này rồi đấy, biết không hả?

Cho nên, trong thời gian Sư Niệm đi thực hiện phỏng vấn, cả quân doanh bị Lữ đoàn trưởng chỉnh đốn đến mức phát rồ phát dại, huấn luyện từ sáng đến tối, luyện mà không chết thì phải luyện tiếp.

Tần Thiếu Bạch giữ nguyên thái độ xem kịch hay để quan sát tất cả mọi việc. Anh ta muốn xem khi nào người đàn ông này cho nổ cả quân doanh.

“Cậu không đi huấn luyện đi còn đứng đây làm gì?” Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Tần Thiếu Bạch, sắc mặt không ra làm sao hết, hơn nữa vẻ “không ra làm sao” ấy rất rõ ràng.

“Cậu có chắc là họ không cần nghỉ ngơi ra ngoài thư giãn trước khi tàn tật hết không? Đi Quý Châu, đi Tứ Xuyên hay đi đâu đó chẳng hạn.” Tần Thiếu Bạch dựa người vào xà đôi, mỉm cười và nói.


Sở Húc Ninh tặng cho anh ta một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi nhìn về phía thao trường, “Chưa ăn sáng hả? Đôi giày tự chạy còn nhanh hơn các cậu, định lên chiến trường đưa đầu cho người ta phải không? Nhanh lên...”

Tần Thiếu Bạch: “...”

Thương các chiến sĩ kia quá.

Lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang ở trên đỉnh núi đợi vợ mình lên đó. Anh đi đường tắt, cho nên lên núi khá nhanh.

Mà Sở Lạc Nhất cũng không phải chậm chạp. Nhưng lúc này cô đã hoàn toàn quên việc mình phải lên đỉnh núi, còn đang mải đùa nghịch ở lưng chừng núi.

Ở lưng chừng ngọn núi này có không ít tay súng bắn tỉa, họ đang tập tránh né và tập bắn.

Nhưng đối với sự xuất hiện đột ngột của Sở Lạc Nhất, có một số người không phát hiện ra, mà có người phát hiện ra lại không dám ra tay.

Lúc này Sở Lạc Nhất đang thong thả và nhàn nhã lên núi. Kiều Vi Nhã đang gọi điện cho cô phàn nàn về việc giáo viên của cô nàng ra đề biến thái tới cỡ nào. Kỳ thi kết thúc, bên ngoài tiếng than khóc ngập trời.

“Thế em thì sao, Sở Lạc Duy chuẩn bị trọng tâm ôn thi cho em rồi cơ mà? Không trúng hả?” Sở Lạc Nhất nhảy qua sợi dây thừng rất mảnh dưới chân, cảm thấy khả năng của việc này không lớn lắm. Dù sao dạng như Sở Lạc Duy đã ôn tủ là không lệch đi đâu được.

“Đúng vậy, cho nên cái này mới quan trọng nè, đề thi biến thái như thế mà cậu ta vẫn đoán đúng, đậu mè, chị thử nói xem có biến thái không chứ?” Kiều Vi Nhã kêu lên, đang đi về phía trường thi của Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đã hứa với cô, chiều nay không có môn thi, cậu sẽ dẫn cô ra ngoài ăn một bữa hoành tráng.


“Thế mà em còn kêu ca gì?” Sở Lạc Nhất thấy lạ, “Em thi qua được là được rồi, bây giờ nói những chuyện này em đúng là lo thừa.”

“Chị nói cũng đúng nhỉ.” Khi Kiều Vi Nhã bước tới, Sở Lạc Duy đã đeo cặp sách bước ra khỏi khu vực thi. Cậu đang đứng nói chuyện với Sở Vi trước cửa tòa nhà.

Kiều Vi Nhã nói một câu với Sở Lạc Nhất rồi cúp điện thoại, nhảy tới đó, “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Sở Lạc Duy tự động nhận lấy túi đựng bút trong tay Kiều Vi Nhã, bỏ vào cặp sách của mình, “Chuyện cuộc họp hằng năm, Sở Vi nói, cuộc họp năm nay định hoãn lại, định hoãn tới sau ngày mười lăm.”

“Ý của câu này là, bộ phim lớn trong năm nay tới rồi, đừng ai hòng sống yên ổn dễ dàng.” Kiều Vi Nhã đi bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn hai người kia.

Sở Vi nhướn mày, “Đúng là ý này, hổ không ra oai nên họ cứ tưởng cậu Hai là công chúa hạt đậu trong nhà ấm.”


Công chúa hạt đậu?

Kiều Vi Nhã nhìn cậu hai đi bên cạnh mình, câu này để chọc cười người ta phải không, cậu ấy là công chúa hạt đậu thì mình là cái gì?

Hoàng tử hả?

Ha ha ha ha...

“Năm nay không có lì xì để cướp rồi, hầy...” Kiều Vi Nhã cảm thấy, niềm vui khi đón Tết năm nay đã giảm bớt một thứ.

Sở Lạc Duy liếc nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Gói riêng cho cậu một cái thật to nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui