Ba ngày nghỉ Tết Dương Lịch, chỉ phải tiến hành luyện tập bình thường.
Cho nên ba ngày này các chiến sĩ coi như khá rảnh rỗi, có người thậm chí còn có thể xin nghỉ ra ngoài chơi một vòng.
Các chiến sĩ trẻ ra ngoài chơi, cho nên đám lão thành bình thường vẫn được ra ngoài như bọn họ chỉ có thể ở lại trực. Sở Lạc Nhất nhàm chán nằm rạp lên bàn trực ban nhìn Cố Tỉ Thành đang làm việc, thỉnh thoảng dùng bút chọc chọc anh.
“Em chán quá.” Sở Lạc Nhất trừng Cố Tỉ Thành, “Em đến đây anh cũng không chơi với em, lần sau em không tới nữa.”
Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cô nhóc đang đe dọa mình, cầm bút ký tên gõ lên đầu cô hai cái, “Buổi chiều sẽ có người đến thay ca, ngày lễ thiếu người làm, chiều anh sẽ đi chơi với em.”
“Đúng là bình thường chiến sĩ bận, ngày lễ lãnh đạo bận, thảo nào chiến sĩ không có quyền lợi được mang người nhà theo, bởi vì lãnh đạo Tết nhất cũng phải tăng ca.”
“Có giác ngộ thế là tốt, qua bên kia chơi đi.” Cố Tỉ Thành nói, gõ lên trán cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
“Báo cáo.”
“Vào đi!” Cố Tỉ Thành nói, ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng trực ban.
“Đoàn trưởng Cố, xưởng cơ khí bên kia có cháy.” Cậu lính trẻ bước vào vội vàng nói.
Cách doanh trại của bọn họ có một nhà xưởng. Nếu như bên đó cháy, thế lửa lớn rất có thể ảnh hưởng đến quân đội.
Cố Tỉ Thành vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, có điều đi đến cửa lại quay lại nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất thở dài, cô biết ngay là sẽ vậy mà.
Cứ thế này, đừng nói là buổi chiều, đến tối cũng chưa chắc anh ấy đã về kịp.
“Anh sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.” Cố Tỉ Thành chỉ có thể hứa như vậy, sau đó liền đi theo cậu lính trẻ kia.
Sở Lạc Nhất thở dài. Cô cũng không biết mình đang mong muốn điều gì nữa, đến quân doanh thăm anh một lần, thời gian xa nhau còn ít hơn thời gian ở bên nhau.
Cố Tỉ Thành dẫn một nhóm bộ đội không nghỉ lễ đi cứu hỏa. Sở Lạc Nhất ở một mình buồn chán nên chạy ra phía sau tìm Sư Niệm. Trên đường đi, cô lại nhận được tin nhắn trả lời của Đàm Thần Tiêu.
[Đàm Thần Tiêu: Vừa mới về, mấy hôm trước lên núi, không mang di động theo, con gửi hình gì thế?]
Hiển nhiên, sư phụ còn chưa xem bức ảnh kia.
Sở Lạc Nhất suy nghĩ một lúc, nhắn lại một câu.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Sư phụ xem cho kỹ đi, sư phụ xem xong khắc biết.]
Sở Lạc Nhất gửi xong tin nhắn. Đến tận khi cô tới khu nhà của công chức bên kia vẫn không trả lời lại. Hẳn là Đàm Thần Tiêu đã nhìn thấy bức ảnh đó rồi.
Sở Lạc Nhất gõ cửa, người mở cửa là Sở Húc Ninh. Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, “Sao anh vẫn ở đây? Bon họ đều đi cứu hỏa hết rồi kìa.”
“Niệm Niệm khó chịu.” Sở Húc Ninh nói, nhường đường cho Sở Lạc Nhất đi vào, “Hơn nữa chuyện cứu hỏa không cần anh phải đích thân đi.”
Sở Lạc Nhất bĩu môi, bước vào rồi đóng cửa, sau đó cởi áo khoác treo lên cửa, chạy vào phòng ngủ thăm Sư Niệm.
Lúc này Sư Niệm đang ôm di động xem tin tức. Hôm qua quả nhiên có bà chị đã đăng ảnh chụp lên mạng, dấy lên một làn sóng về mỹ nhân mặt mộc. Sư Niệm từ diễn viên biến thành đệ nhất mỹ nữ mặt mộc.
Không hiểu sao mấy người đó lại rảnh đến vậy nữa.
Sở Lạc Nhất nằm phịch xuống giường, “Em tới đây bao lâu rồi, thời gian anh ấy ở bên em cộng lại chưa được một ngày, chị nói xem em còn mong mỏi gì nữa?” Sở Lạc Nhất thở dài nói.
“Mong, cuối cùng cũng gặp được anh ấy, may mà mình chưa từ bỏ.”
Sư Niệm nói xong, liền bị Sở Lạc Nhất quăng cho một cái liếc mắt, “Này, chị với anh Húc Ninh thế nào rồi? Chuyện kia sao rồi hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...