Hai người cứ in từng vết chân nông sâu xuống đất, từ từ trở về khu nhà thân nhân.
“Thích không? Từ trước đến giờ ba chị chẳng bao giờ cho chị sờ vào súng. Em thấy đúng là hủy cả một nhân tài mà.” Sở Lạc Nhất ôm Sư Niệm đi lên lầu.
“Chắc vì ba chị chỉ muốn chị làm một người bình thường thôi.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất nói, “Sao em lại theo chị về đây thế? Không qua chỗ anh đẹp trai nhà giàu của em đi lại chạy tới đây ăn nhờ ở đậu à?”
“Em quan tâm tới chị mà, sao không biết ơn gì vậy hả?” Sở Lạc Nhất đáp, Sư Niệm mở cửa ra một cái cô liền chui vào trong nhà luôn. “Em cảm thấy lúc em bảo chị đưa ra điều kiện ấy, kì thật anh Húc Ninh cũng đang hy vọng. Chị nói không cần, trông anh ấy rõ là đáng thương luôn.”
Sư Niệm quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang theo vào nhà, mặt Sở Húc Ninh thế nào thì cô không thấy, nhưng cô sẽ không lấy chuyện này ra để đánh cược, “Đi tắm rồi ngủ đây, mệt quá rồi.”
Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đi vào phòng tắm, không khỏi thở dài, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng cửa, cô quay lại thấy Sở Húc Ninh đi vào.
Sở Húc Ninh nhìn thấy cô thì hơi sững lại, sau đó mới đóng cửa nói: “Anh về lấy chút đồ.”
Sở Lạc Nhất nhìn Sở Húc Ninh vào phòng ngủ, sau đó liền chạy theo bám vào cửa nhìn anh lấy quần áo ra, “Anh Húc Ninh, anh có biết mẹ của chị Niệm Niệm không?”
Sở Húc Ninh cầm quần áo quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Biết.” Ba vợ anh từng đưa anh đi gặp bà.
“Vậy anh có biêt tại sao ba chị ấy không cho chị ấy động vào súng không?” Sở Lạc Nhất lại hỏi tiếp.
Sở Húc Ninh đóng tủ quần áo lại, “Không muốn cô lấy làm lính đúng không, sao thế?”
“Thật ra mẹ của chị Niệm Niệm được người khác sắp xếp làm tai mắt bên cạnh ba chị ấy. Anh không biết chuyện “Con Mắt” ở thành phố A năm ấy à? Mẹ chị Niệm Niệm là một trong những người đó.” Sở Lạc Nhất khẽ nói, “Chuyện này em từng nghe ba kể lại, thế nên ba chị ấy mới không bao giờ cho chị ấy động vào bất cứ thứ gì liên quan tới quân sự, càng không cho chị ấy đi lính, thi vào trường quân đội.”
Nghe thấy những lời Sở Lạc Nhất kể, Sở Húc Ninh không khỏi giật mình. Hồi đó anh cũng ở thành phố A, chuyện này cũng xôn xao ở quân khu một thời gian, anh không thể không biết được. Năm ấy nghe nói Báo Tuyết đột nhiên xuất hiện, nhổ bỏ hết tất cả “Con Mắt” ở một căn cứ tại thành phố A. Chuyện lần đó được gọi là sự kiện “Con Mắt“.
Nhưng Sở Húc Ninh không ngờ rằng chuyện đó lại có liên quan tới mẹ của Sư Niệm.
“Cô ấy có biết chuyện này không?” Sở Húc Ninh cất tiếng hỏi.
“Chắc là biết, ba chị ấy có chuyện gì cũng kể với chị ấy hết. Chị Niệm Niệm nói không để tâm, nhưng hai người họ lại rất ăn ý về việc không làm lính, không động vào súng, không học trường quân đội, không can thiệp vào các vấn đề quân sự. Em nghĩ là chị ấy có để tâm đấy, cho nên kỳ thật nhiều khi chị Niệm Niệm đều rất tự ti. Có lẽ yêu anh chính là chuyện dũng cảm nhất mà chị ấy từng làm, vì...” Sở Lạc Nhất nói đến đây lại chỉ vào bộ quân phục của anh, “Đây là điều chị ấy kiêng kỵ nhất.”
Sở Húc Ninh lại siết chặt bộ quần áo trong tay. Sở Lạc Nhất đứng thẳng người dậy, “Được rồi, em đi tìm anh đẹp trai nhà giàu của em đây, một người phụ nữ vì anh mà từ sáng đến tối phải đối mặt với điều đáng sợ nhất đối với mình, anh lại ích kỷ vì không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mà đẩy người ta đi. Thôi ly hôn đi, ly hôn rồi cả hai người sẽ được giải phóng. Chị ấy sẽ không phải sợ hãi còn anh cũng không phải đau khổ nữa.” Sở Lạc Nhất nói xong phất tay, quyết định đi nương tựa vòng tay của anh đẹp trai nhà giàu của mình.
Bất kể có thế nào cũng phải đi quyến rũ anh thêm một chút mới được.
“Bao Đậu, lấy quần áo cho chị với, chị quên mang vào rồi.” Sư Niệm tắm xong, lớn tiếng gọi với ra.
Sở Húc Ninh nghe thấy giọng nói của cô, cả người bỗng run bắn lên, sau đó liền quay vào phòng ngủ lấy quần áo cho Sư Niệm.
Sư Niệm đợi một lúc không thấy ai trả lời, thắc mắc quấn khăn tắm quanh người để đi ra. Dù sao thì Sở Lạc Nhất cũng là một cô gái nên cô chẳng nghĩ nhiều mà ra khỏi phòng tắm luôn, “Bao Đậu, không nghe thấy chị...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...