Cố Tỉ Thành “hờ” một tiếng, một tay chống nạnh nhìn cô gái trước mặt mình.
“Hôm nay em rất vô lý đấy nhé, bên trong có bao nhiêu người, anh là một Đoàn trưởng, cõng em đi vào như thế còn ra cái gì?” Cố Tỉ Thành khẽ dạy dỗ.
“Anh là Đoàn trưởng thì đã sao? Anh là Đoàn trưởng nên anh không thể có vợ à?” Sở Lạc Nhất vẫn khăng khăng.
“Không phải, không phải thế. Vợ, vợ à, như thế này nhé, về nhà rồi anh lại cõng em, được không? Cõng bao lâu cũng được, vợ à, em giữ chút thể diện cho anh có được không?” Cố Tỉ Thành kéo cánh tay vợ mình mà khuyên can.
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, hất thẳng tay anh ra, vòng qua người anh để đi về phía cổng.
Cố Tỉ Thành thấp thỏm trong lòng, thái độ của vợ anh có gì đó rất lạ.
Trước kia Sở Lạc Nhất sẽ không vô lý như vậy, suy nghĩ của họ về cơ bản là đồng nhất. Anh hiểu Sở Lạc Nhất không phải người tự dưng kiếm cớ gây sự.
Cố Tỉ Thành quay người đuổi theo, đưa tay kéo tay cô, nhưng anh bỗng thấy khóe mắt vợ mình đã đỏ ửng lên, “Không phải chứ, sao lại khóc rồi?” Cố Tỉ Thành luống ca luống cuống lau những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống của cô, “Anh cõng, anh cõng, anh cõng đây.” Cố Tỉ Thành nói rồi bất đắc dĩ ngồi thụp xuống, “Em lên đi.”
Sở Lạc Nhất đứng im tại chỗ, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, “Có phải anh đang thầm mắng em là không nghe lời một chút nào đúng không.”
“Không có chuyện đó, em mau lên đi, người khác nhìn thấy thì không hay đâu.” Cố Tỉ Thành vội nói, ẩn giấu trong câu nói của anh là vẻ thiếu kiên nhẫn.
Sở Lạc Nhất nghe anh nói vậy, vòng qua người anh, đi trước.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy nhìn theo Sở Lạc Nhất, khẽ nheo mắt lại, sau đó bước thật nhanh đuổi theo cô.
“Nhất Nhất.” Cố Tỉ Thành kéo lấy cô, sau đó đi tới một nơi khuất gió và khá xa cổng quân doanh. Anh dồn cô vào đó, còn mình thì đứng nơi hướng gió chắn lấy gió lạnh bên ngoài cho cô, “Ban nãy thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Hai tay anh chống trên tường, gần như chắn hết gió từ bên ngoài giúp cô.
Mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng cô chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Tỉ Thành lại thấy cảm thấy bất an dâng lên trong lòng, “Giận thật à, anh vừa đi tập huấn về, vốn đã hơi mệt, em lại như thế, cho nên là... Nhất Nhất, anh xin lỗi, anh xin lỗi đã được chưa? Sau này anh tuyệt đối sẽ không lên mặt với em nữa.”
Cố Tỉ Thành thực sự mệt đã lắm rồi, nửa tháng không được nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa nói gì thì nói anh cũng là một Đoàn trưởng, cho nên khi Sở Lạc Nhất cứ khăng khăng đòi cõng, anh mới tỏ ra hơi bực như vậy.
“Có phải anh thấy em vô lý lắm không.”
“Không hề.”
“Có phải anh mất kiên nhẫn với em rồi không.”
“Không thể nào.”
Câu nào Cố Tỉ Thành cũng trả lời rất nhanh, đồng thời câu trả lời cũng vô cùng chân thành.
Ba anh từng nói rồi, đừng bao giờ thử nghĩ tới việc cãi lý với một người phụ nữ, người thua chỉ có thể là mình. Đây là lời giáo huấn xương máu của ba anh thời còn trẻ.
“Vậy thì không có chuyện gì nữa rồi, đi thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đẩy anh ra.
Sở Lạc Nhất thở dài, người đàn ông như thế này, cô còn cầu ngày ngày bên nhau gì nữa. Chắc sẽ không có một người đàn ông nào nữa có thể coi việc cô gây sự vô lý là lỗi của mình được nữa đâu.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, giữa cá và chân gấu, cô vẫn chọn Đoàn trưởng nhà cô thôi.
Nhưng Cố Tỉ Thành không nhường đường, anh còn đè ngược cô lên tường, “Anh vẫn còn chuyện chưa nói xong.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Em có biết trên mặt em viết gì không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...