Sở Lạc Duy đậy tấm gỗ lại, để Tát Phổ Man hoàn toàn yên nghỉ ở chốn này.
Khi họ quay về, cơ thể Kiều Vi Nhã vẫn còn cứng ngắc. Sở Lạc Duy nhìn cô như người mất hồn, lặng lẽ lấy một chiếc khăn ấm ra lau tay giúp cô.
Thím A Y Cổ Lệ ở bên ngoài nói với họ rằng, Đa Cát ngất trong tuyết, đã được người ta đưa đi rồi.
“Con bé không sao chứ?” Thím lo lắng nhìn Kiều Vi Nhã như người mất hồn hỏi, “Thời tiết này mà ra ngoài sẽ lạnh cóng mất.” Lúc này thím nói tiếng Hán, Sở Lạc Duy cũng hiểu được, “Thím đi lấy gừng với đường cho hai đứa, hôm nay đúng là không yên ổn mà.”
Sở Lạc Duy thấy thím đi ra ngoài mới bế Kiều Vi Nhã về giường, sau đó đắp chăn cho cô, “Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô hồn nhìn Sở Lạc Duy, sau đó đột ngột nhào vào lòng cậu mà gào khóc, “Không bao giờ muốn đón sinh nhật nữa, ông nội không bao giờ về nữa rồi.”
Kiều Vi Nhã khóc nấc lên, vốn dĩ được coi là một sinh nhật hạnh phúc, không ngờ lại biến thành sinh nhật mà cô không thích nhất.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, còn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ, sinh nhật của cô còn chưa qua hết, nhưng cô đã nhận được tin dữ buồn nhất rồi.
“Lá rụng về cội, coi như ông nội thực hiện được nguyện vọng của ông rồi.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng dỗ dành cô. Trước nay cậu không phải người dịu dàng, nhưng Kiều Vi Nhã luôn là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời cậu.
Thím A Y Cổ Lệ mang gừng tươi và đường đỏ tới, nghe thấy tiếng khóc của Kiều Vi Nhã, vội vàng chạy vào phòng ngủ, “Con bé sao thế?”
Sở Lạc Duy đứng lên, nhận lấy gừng và đường rồi cảm ơn thím.
A Y Cổ Lệ ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn thấy Kiều Vi Nhã đang khóc tới mức nấc nghẹn lên, “Tìm thấy ông nội cháu rồi à?”
Kiều Vi Nhã gật đầu, càng khóc to hơn.
Thím A Y Cổ Lệ nhẹ nhàng vỗ về cô, “Ai rồi cũng có ngày đó thôi, ông nội cháu cũng có tuổi rồi. Ông cháu biết xem bói, chắc cũng xem ra mệnh của mình từ lâu, cho nên mới trả cháu về cho ba mẹ cháu đấy.”
Kiều Vi Nhã vẫn thút thít, tiếng khóc như nấc nghẹn.
“Thím ơi, cháu không sao đâu, thím về nghỉ đi, ầm ĩ cả buổi tối rồi.” Kiều Vi Nhã vừa nấc cụt vừa nói.
A Y Cổ Lệ đưa tay lau nước mắt cho cô rồi đáp lời, “Đừng khóc nữa, hiếm khi được một lần về đây, ông nội cháu nhìn thấy cháu như vậy sẽ không vui đâu.”
Kiều Vi Nhã gật đầu nhưng vẫn không ngừng lại được.
Thím A Y Cổ Lệ đi rồi, Sở Lạc Duy bưng bát canh gừng vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô gái đã khóc đến mức mặt mũi lem nhem như con mèo, “Có lẽ không nên đề nghị cậu tới đây.”
Khi mẹ nuôi hỏi cậu tặng quà sinh nhật gì thì tốt, Sở Lạc Duy mới đề nghị tới núi Châu, bởi vì ở đó có hy vọng của cô, nhưng không ngờ rằng đến đây rồi, hy vọng lại biến thành tuyệt vọng.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, uống một hớp canh gừng, hai mắt đỏ ửng, cô nấc lên, “Tại... tại sao... tại sao lại là cậu?” Quà của em trai do cậu góp ý, quà của mẹ cũng là cậu góp ý, chỉ có quà của ba không phải cậu góp ý.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bình thường, Phong Phong tuyệt đối sẽ không nghe lời Sở Lạc Duy, dù cho cô sẽ thích quà của mẹ và em trai hơn.
Trên thế giới này, chắc không có ai hiểu cô hơn Sở Lạc Duy nữa.
Sở Lạc Duy vuốt tóc cô, “Chắc vì họ tự giác hơn chú Tư đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...