Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Duy không biết Kiều Vi Nhã đang tìm cái gì. Tuy rằng không phải lần đầu cậu đến nơi này, nhưng cậu không hiểu rõ tình hình cụ thể ở đây.

Cho nên, chỉ có thể nhìn Kiều Vi Nhã mải miết tìm kiếm.

Kiều Vi Nhã nhảy tới mô đất cao phía dưới gốc cây, đẩy mạnh toàn bộ chỗ tuyết bên trên xuống, bên dưới là nền móng cũ của ngôi nhà trước đó cho nên cao hơn chỗ đất khác một chút, tạo thành một mô đất nhỏ.

“Cậu muốn làm gì vậy?” Sở Lạc Duy lên tiếng hỏi. Cậu không muốn cứ nhìn cô như vậy mãi mà không giúp được gì.

Kiều Vi Nhã đẩy được đống tuyết ra, nhìn tấm ván gỗ dưới chân, sau đó cúi người nhấc mạnh nó lên.

Tấm ván gỗ gần như trùng với màu bùn đất được cạy lên, tản ra một mùi khó ngửi vô cùng gay mũi.

Sở Lạc Duy lôi Kiều Vi Nhã xuống, nhìn bầu không khí bị nhuốm bụi ở bên đó.

“Khụ khụ...” Kiều Vi Nhã ho mạnh vài tiếng, đợi đến khi mùi hương đó tản bớt, cô mới ngẩng đầu nhìn.

Bụi bặm tan bớt, cảnh tượng bên trong dần dần hiện ra. Đó là một khoảng trống trông như hốc cây, mà bên trong là một bộ hài cốt.

Sở Lạc Duy: “...”


Kiều Vi Nhã đẩy Sở Lạc Duy ra, trèo lên trên một lần nữa. Người bên trong đã chết ít nhất hơn mười năm, không còn máu thịt, chỉ trơ lại bộ xương trắng.

Kiều Vi Nhã đờ đẫn đứng ở đó, qua hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào đó.

Cô không muốn thừa nhận người bên trong là ông nội mình, nhưng nơi này là nhà của ông nội.

Cho nên, ông nội của cô muốn lá rụng về cội.

Năm nào cô cũng đợi ông nội quay về, năm nào cũng đi đi lại lại ở đây, nhưng không hề nghĩ tới việc ông nội đã về từ lâu rồi. Ông nằm ở đây, bình thản nằm ở đây.

Kiều Vi Nhã thấy chân mình nhũn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Sở Lạc Duy cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Tuy rằng mọi người đều nghĩ rằng Tát Phổ Man đã không còn nữa, nhưng vì không tìm thấy thi thể cho nên vẫn để Kiều Vi Nhã có chút hy vọng.

Mà bây giờ, đến hy vọng cũng không còn nữa.

Sở Lạc Duy giữ lấy hai vai cô, không biết phải khuyên bảo cô thế nào. Kiều Vi Nhã bây giờ chỉ có cảm giác đau thương không muốn bất cứ ai lại gần.

Ánh trăng lạnh lẽo, hoa tuyết vẫn còn tung bay.


Không khí lạnh thấu xương, nhưng người đang quỳ trên mặt đất dường như bất tri bất giác, chẳng cảm nhận được gì.

Hy vọng và mong chờ suốt mười mấy năm, trong khoảnh khắc này bỗng vỡ vụn hoàn toàn.

Người ông mười lăm năm trước giao cô cho mẹ cô rồi rời đi. Người ông mà năm nào cô cũng kỳ vọng có một ngày quay về sẽ tìm lại được. Vậy mà ông cứ yên lặng nằm ở đây. Sẽ không còn ai đứng dưới chân núi gọi tên cô nữa. Sẽ không còn ai đuổi theo đôi chân ngắn cũn của cô chạy khắp ngọn núi nữa rồi.

[”Bé con, trời tối phải về nhà.”

“Bé con, có sấm chớp rồi, không được đứng dưới gốc cây.”

“Bé con, theo ông nội về nhà nào.”

“Ông ơi, tại sao mỗi năm chúng ta đều phải đến đây?”

“Bởi vì con được sinh ra ở đây, mẹ con đã đưa con đến với thế giới từ nơi này.”

“Nhưng ở đây không có nhà.”

“Lá rụng về cội, không cần nhà đâu con.”]

Kiều Vi Nhã quỳ xuống đất, trong tay nắm lấy một nắm tuyết lạnh lẽo. Tuyết lạnh tan mất, chỉ để lại vết nước trên mu bàn tay.

Sở Lạc Duy ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, “Tìm một nơi để ông nội yên nghỉ đi.”

“Đây là nhà của ông, ông nội nói rồi, lá rụng phải về cội.” Kiều Vi Nhã nói khẽ, giọng cô khản đặc, chất chứa nỗi tủi thân và tuyệt vọng vì đã lỡ hy vọng quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui