Mà lúc này, Sở Lạc Duy đã lặng lẽ dẫn người đuổi tới nơi.
Hai anh em nhà kia sợ hết hồn vì câu nói của Kiều Vi Nhã, lúc này đang định mang linh dương hoang dã săn được trên núi đi giao dịch, nhưng không ngờ rằng vừa ra đến cửa đã gặp phải Sở Lạc Duy và chiến sĩ cảnh sát biên giới đuổi kịp tới.
Người em trai kinh hãi, ném đồ qua một bên rồi chạy về phía sau.
“Đứng lại, đứng lại...”
Do động tĩnh bên ngoài, chú Vượng Châu và thím A Y Cổ Lệ trong nhà vội vàng chạy ra đã nhìn thấy con trai lớn bị vài chiến sĩ giải phóng quân giữ chặt dưới đất.
Kiều Vi Nhã chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, cười tít cả mắt với cậu, “Mau khen tôi đi, mau khen tôi đi.”
“Đồng chí, đây là bạn gái cậu hả, dễ thương thế.” Đại đội trưởng bắt được người đứng dậy vừa cười vừa nói.
Sở Lạc Duy đưa tay ôm Kiều Vi Nhã vào lòng, “Vợ chưa cưới.”
Đại đội trưởng khựng lại, nhưng lại mau chóng bật cười. Đồng chí này nhỏ tuổi mà tính chiếm hữu cao quá.
“Chúng tôi dẫn hai người này về trước, chuyện hôm nay may mà có hai người, đồng chí khi nào có thời gian thì qua chỗ chúng tôi làm biên bản nhé.”
“Hai người? Không phải ba người sao?” Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Đáng ra phải là ba người chứ.”
Mà lúc này, A Y Cổ Lệ đã mở những bao tải dưới đất ra, nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong, vội vàng quỳ ngay xuống đấy, “Ôi, sơn thần ơi, sơn thần, oan có đầu nợ có chủ mà.”
Mà lúc này chú Vượng Châu cũng đã biết chuyện. Chú lớn tiếng mắng hai tên súc sinh nhà mình, đây là việc đắc tội với sơn thần, sẽ gặp phải báo ứng.
Nghe thấy tiếng mắng, Sở Lạc Duy nhìn về phía Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã khẽ nhún vai, cô chỉ muốn dọa hai anh em nhà này thôi mà.
“Cô bé, cô chắc chắn là ba người chứ?” Đại đội trưởng nhíu mày hỏi.
“Chắc chắn ạ, người đó tên là Đa Cát, là họ hàng xa với chú Vượng Châu, có lẽ hắn mới là kẻ chủ mưu.”
“Được, tôi rõ rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người bắt hắn về nhanh nhất có thể. Hai người cũng về sớm đi, không còn sớm nữa.” Đại đội trưởng nói rồi cho người áp giải hai anh em nhà kia về. Chú Vượng Châu khóc như sắp ngất đi, cứ luôn miệng xin sơn thần khoan dung, nếu không chú ấy sẽ có lỗi với cả thôn mất.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đưa mắt nhìn nhau, họ ở lại đây cũng không giúp được gì, chi bằng về trước thì hơn.
Kiều Vi Nhã theo sau Sở Lạc Duy, bước từng bước trùng theo bước chân của cậu, sau cùng bị Sở Lạc Duy lôi lên bên cạnh, “Đi đứng cho cẩn thận vào, mau chóng về nhà, cậu không thấy lạnh à.”
“Nhưng tôi vui mà, mấy năm nay không biết chúng đã bán bao nhiêu động vật hoang dã quý hiếm rồi, cuối cùng cũng bắt được.” Kiều Vi Nhã lúc này chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to đã được Sở Lạc Duy ôm chặt trong lòng.
Khi hai người đi đến cửa nhà, Kiều Vi Nhã định vào, Sở Lạc Duy đột nhiên dừng bước, nhìn dấu chân trên mặt đất, đây không phải dấu chân mà cậu để lại.
Sở Lạc Duy khẽ nheo mắt, đẩy Kiều Vi Nhã một cái, “Vào trước đi.”
Kiều Vi Nhã bị cậu đẩy về phía trước, loạng choạng vài cái. Đợi khi cô đứng vững được thì Sở Lạc Duy đã quần thảo với tên Đa Cát kia rồi. Trong tay Đa Cát cầm một con dao găm, rõ ràng vì họ đã phá hỏng chuyện tốt của hắn nên hắn mới tới đây trả thù.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp chàng trai trông có vẻ yếu đuối kia, cho nên chưa được vài lượt khua dao, Đa Cát đã bị Sở Lạc Duy đè nghiến trên nền tuyết, “Tiểu Bất Điểm, lấy dây thừng ra đây.”
“Ờm...” Kiều Vi Nhã nói rồi, tới góc tường tìm một sợi dây thừng, sau đó đưa cho Sở Lạc Duy. Nhìn Sở Lạc Duy trói tên kia lại, tâm trạng của cô rất tốt.
Đa Cát bị trói lại, Sở Lạc Duy định đưa hắn tới chỗ đại đội trưởng. Kiều Vi Nhã vốn cứ nheo mắt nhìn như vậy, nhưng khi nhìn thấy món đồ trang sức trên hông Đa Cát, cô lại vội vàng lao tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...