Thầy giáo kia thấy cứu tinh đến, dù không phải người của khoa Báo chí cũng thấy mừng.
Phong Phong quay đầu nhìn con gái, bảo cô chào thầy của mình một tiếng.
Kiều Vi Nhã ngoan ngoãn cất tiếng chào.
Thầy Trần nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt hài lòng, sau đó nhìn về phía Phong Phong, “Sao không để con bé học Y? Bao nhiêu năm rồi thầy không được dạy một học sinh nào như em.”
“Chiều theo sở thích của con bé. Nếu như lát nữa thầy Trần không có việc gì, em mời thầy dùng cơm.” Phong Phong vẫn khéo léo nói.
“Được chứ, thằng nhóc này đừng có vòng vo với thầy nữa, thầy biết tại sao em đến mà.” Thầy Trần bật cười thành tiếng.
“Em cũng không vòng vo với thầy làm gì, chuyện này là việc bên khoa Báo chí mà, không liên quan gì đến thầy đâu ạ.” Phong Phong hùng hồn đáp lại.
Thầy Trần trừng mắt nhìn Phong Phong, “Bớt lấy kiểu cách trong cái giới của em ra đối phó với thầy đi. Chuyện này nếu con bé bị thiệt thì bên trường sẽ nghiêm phạt thích đáng với kẻ kia. Em là nhân vật của công chúng, giơ cao đánh khẽ thôi.”
“Thầy Trần, thầy là ân sư của em, hôm nay em cũng nói thật với thầy, đàn anh năm nay cũng không nhỏ nữa, chắc thầy cũng có cháu rồi nhỉ. Năm đó lúc đàn anh bị ức hiếp ở trường, thầy có tâm trạng thế nào?”
“Thầy biết, cho nên em yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ giám sát bên khoa Báo chí để họ cho em một câu trả lời xứng đáng.” Thầy Trần nói rồi nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Trước khi gửi thông báo, họ có hỏi chuyện xin nghỉ của con không?”
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn viện trưởng Trần, “Con vừa về tới trường đã nhìn thấy thông báo có tên con rồi, không ai thông báo trước cho con cả, cũng không hỏi con đã xin phép hay chưa.”
Kiều Vi Nhã nói xong, Viện trưởng Trần đã nhìn ra phía sau, “Chủ nhiệm Tiền, khoa Báo chí bên các anh còn tí quyền uy nào không vậy? Hội học sinh không hỏi han gì đã thông báo cho sinh viên khoa anh, anh còn gọi cả phụ huynh học sinh tới đây? Môi trường giáo dục này biến thành chỗ của hội học sinh từ lúc nào vậy hả?”
Chủ nhiệm Tiền khựng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Chuyện này, do tôi chưa tra xét rõ ràng, nếu như bạn Kiều thực sự đã có giấy xin phép, tôi cũng sẽ nói chuyện với bên hội học sinh.” Chủ nhiệm Tiền vội vàng nói.
“Tôi đề nghị anh thế này nhé, chuyện này do ai báo lên, anh cách chức đi, sau đó phê bình trước toàn trường. Tôi sẽ xin với nhà trường cảnh cáo nghiêm hội học sinh. Trường học cho họ quyền lợi, không phải để họ lấy lông gà làm thẻ lệnh.”
Chủ nhiệm Tiền gật lấy gật để, luôn miệng nói sẽ đi làm ngay.
Viện trưởng Trần quay đầu lại nhìn Phong Phong, “Như thế em đã vừa ý chưa?”
“Lẽ nào đây không phải chuyện nên làm sao? Tại sao lại biến thành em có vừa ý hay không?” Phong Phong không vui lắm.
Mà khi giáo viên hướng dẫn bị một cuộc gọi khẩn triệu tập tới chạy vào phòng, trên đầu vẫn còn đầy mồ hôi, “Chủ nhiệm, chuyện gì thế? Kiều Vi Nhã có giấy xin phép, tuần trước Sở Vi bên khoa Kinh tế đã xin phép giúp rồi, sao tôi vẫn nhìn thấy thông báo về Kiều Vi Nhã ở dưới kia? Không ai tìm tôi xác nhận gì cả.”
Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã cảm thấy thực ra giáo viên hướng dẫn thích bao đồng của khoa cô cũng đáng yêu đấy chứ. Nhất là khi nhìn thấy Phong Phong, giáo viên hướng dẫn của cô hoàn toàn mê muội.
“A a a a a... Phong Ảnh đế, Phong Ảnh đế, đúng là Phong Ảnh đế sống sờ sờ này!”
Kiều Vi Nhã: “...”
Không, ba cô chết rồi đó!
“À ừm, tôi xem phim của anh từ hồi tiểu học đến lớn đấy. Anh, anh, anh có thể ký tên cho tôi không?” Giáo viên hướng dẫn cứ bóp tay mình mãi, nhìn Phong Phong với vẻ kích động, hoàn toàn quên mất rằng người ta đến đây vì chuyện của con gái.
“Khụ khụ... cô Lưu.” Chủ nhiệm Tiền lúng túng nhắc nhở cô, đừng có mà mất mặt như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...