Sở Lạc Nhất nhìn bà lão kia một lượt, nghe nói bà lão này còn nhỏ hơn ba cô mấy tuổi, sao trông lại già thế nhỉ?
Đúng là không khác gì bà nội cô cả.
Sở Lạc Nhất đứng đậy, hất tay Cố Tỉ Thành ra. Cố Tỉ Thành “này” một tiếng nhưng cũng không kéo cô lại.
Mấy người ở đây cùng đưa mắt nhìn nnhau. Hôm nay Sở Lạc Nhất rất bất thường, có thể nói là không khác gì một đứa trẻ bị tăng động.
“Bà chính là Viên Giai Di?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Viên Giai Di gật đầu, gương mặt già nua thật sự không khác gì một bà cụ cả.
“Xấu thật dấy, đúng là kém xa mẹ tôi.” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi.
Bạch Hoành nghe vậy cau mày, “Sở Lạc Nhất...”
Viên Giai Di giữ tay hắn lại, nhìn Sở Lạc Nhất đang cười rạng rỡ, lại nhìn Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh đang ở sau lưng: “Đúng là con của hắn ta, rất giống hắn.” Viên Giai Di cười ha hả, nhưng trong giọng nói lại không có chút độ ấm nào, “Là cô nói Bạch Hoành không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn?”
“Không phải là tôi nói, là ba tôi nói đấy.” Sở Lạc Nhất chớp mắt đáp trả, sau đó lại tiến gần tới Viên Giai Di, “Chắc không phải là ba tôi nói đúng rồi đấy chứ?”
Viên Giai Di cũng không hề để bụng thái độ vô lễ này của Sở Lạc Nhất, “Những gì ba cô nói, từ bao giờ lại là thật thế?”
“Nói vậy là không được rồi.” Sở Lạc Nhất nhún vai, sau lại một bước nhìn Viên Giai Di, “Viên Giai Di, nếu đúng ra thì chúng tôi cũng phải gọi bà một tiếng cô Viên, nhưng bà giở trò này đúng là chẳng có gì thú vị cả, bao năm qua không phải không phải bảo anh ta hại tôi thì là hại anh tôi, hại chị Niệm Niệm, bà thấy có gì hay không?”
“Tại sao lại không?” Giọng điệu Viên Giai Di bỗng trở nên bén nhọn, “Đây đều là những thứ mà chúng mày nợ tao, tại sao tao không thể lấy lại.”
“Tôi nhổ vào...” Sở Lạc Nhất phun phì một cái, trước khi Bạch Hoành định ra tay với cô, Cố Tỉ Thành đã nhanh chóng chạy tới kéo cô ra sau lưng mình, nhìn Bạch Hoành bằng vẻ phòng bị. Còn người của Bạch Hoành lúc này cũng đã rút hết súng ra.
“Nói nghe hay thế, ai nợ bà, là bà vô liêm sỉ bám lấy ba tôi, muốn hại mẹ tôi mới bị ba tôi đập gãy hai chân. Nếu như năm đó bà không bắt cóc mẹ tôi thì có thành ra có bộ dạng như giờ không? Ba bà đã không phải loại tốt đẹp gì, bà cũng không phải loại tử tế, bà sinh ra được một thằng con trai cũng chẳng ra gì!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng quát lên.
Viên Giai Di nghe cô nói, cả người run lên, đập mạnh vào xe lăn. Sở Lạc Nhất còn chưa kịp phản ứng, Cố Tỉ Thành đã nhanh chóng kéo cô sang một bên.
Chỉ thấy chỗ tay vịn xe lăn bắn ra một mũi tên ngắn.
Sở Lạc Duy kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, tránh khỏi mũi tên cắm phập vào bàn kia.
Cuộc chiến dường như bùng nổ trong nháy mắt. Sở Lạc Ninh bỗng lên tiếng: “Cô Viên việc gì phải giận thế, vấn đề đó tôi cũng rất muốn biết. Theo như tôi được biết, lúc chú Hai mất cũng không có con trai.”
Viên Giai Di hừ lạnh một tiếng, “Cậu chỉ cần lấy hộ tôi thứ tôi cần thôi.”
“Tại sao tôi phải lấy giúp bà?” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói, nhưng ngay sau đó liền bị đám người bên ngoài bao vây.
“Giờ thì sao? Mày cảm thấy mày còn tư cách để phản đối à? Tao biết lũ chúng mày đều là cao thủ, nhưng tự tin quá không phải là chuyện tốt đâu. Chúng mày có giỏi đến đâu cũng không thể qua được bọn họ.” Viên Giai Di nói xong lại nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.
“Bà vẫn không nói vì bà sợ đúng không? Hắn ta chính là một công cụ được bà nuôi lớn, giống như Mạch Thụy vậy, đều chỉ là công cụ của bà mà thôi.” Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành bảo vệ, cũng nhìn chòng chọc vào Viên Giai Di.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...