Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sư Niệm cười tít cả mắt, thỏa mãn chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Trên máy bay trực thăng ở thành phố A.
Sở Lạc Nhất chống cằm ngồi ở vị trí phó lái nhìn bầu trời đêm bên ngoài, “Không ngờ anh còn biết lái trực thăng cơ đấy?”
Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn cô, “Có phải bây giờ em thấy rất hâm mộ anh không.”
“Ha ha ha, đúng rồi đó, cực kỳ hâm mộ luôn.” Sở Lạc Nhất nói rồi lấy một cái móc chìa khóa từ trong túi áo ra, cầm nó lắc lắc trước mặt Cố Tỉ Thành, “Nhìn nè, cho anh quà này.”
“Đây là cái gì vậy?” Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn.
“Móc chìa khóa chứ gì, cái này là em.” Sở Lạc Nhất nói xong, đưa điện thoại ra cho anh nhìn, “Cái này là anh.”
Cố Tỉ Thành liếc nhìn móc khóa hoạt hình phiên bản quân nhân treo trên điện thoại của cô, quả thực có vài đặc điểm giống anh.
“Móc vào giúp anh.” Cố Tỉ Thành nói rồi tỏ ý bảo cô treo móc khóa phiên bản cô gái cho anh.
“Treo gì chứ, các anh không thể mang theo thứ này đâu, cái này để cho anh nhìn thôi!” Sở Lạc Nhất cười toe toét nói, nhưng động tác trên tay cô đã cho thấy cô nói một đằng, làm một nẻo.
“À phải rồi, anh có quen ai tên là Lục Tư Thần không?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.
Cố Tỉ Thành khựng lại, sau đó mới hỏi, “Cô ta tới tìm em à?”
“Thế là quen biết thật đấy hả.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, sau đó mới nói, “Hôm em quay về cô ta có tới tìm em. Cô ta như một thiếu nữ điên điên khùng khùng thích thể hiện vậy. Cô ta chạy tới trước mặt em mắng một câu rất độc miệng rồi bảo gì mà không được có ý đồ với anh Tỉ Thành của cô ta.”
“Không cần để ý làm gì, cô ta bị khùng thật đó.” Cố Tỉ Thành nói luôn, “Cô ta chính là con gái của sư phụ em đấy.”
Sở Lạc NhấtL: “...”
“Chẳng trách hôm đó em bảo cô ta về nhà cho mẹ cô ta dạy dỗ lại, ánh mắt của cô ta như thể ăn tươi nuốt sống em vậy. Sư phụ của em có con gái lớn chừng ấy rồi hả?”
Cố Tỉ Thành ừm một tiếng, “Lục Tư Thần được chú Lục chiều chuộng từ nhỏ nên tính tình nóng nảy lắm.”
Ồ...
“Cô ta không phải là con gái của sư phụ em à?” Sở Lạc Nhất cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.
“Chuyện này kể ra phiền phức lắm, thì là sư phụ em năm đấy bị chú Lục ờ ờm cái kia đó, sau đó, em hiểu mà...”
“Bị cưỡng hiếp ấy hả?” Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật.
“Nhưng tới giờ chú Lục vẫn không hề kết hôn với ai. Sư phụ em mãi không chịu tha thứ cho chú ấy. Con người chú Lục cũng không tệ đâu, lần sau đến thành phố B anh sẽ dẫn em đi gặp chú ấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi, cài đặt xong lộ trình, để trực thăng tiến hành trạng thái lái tự động.
“Cho nên, Lục Tư Thần nói rằng anh và cô ta là thanh mai trúc mã là thật à?” Sở Lạc Nhất trừng mắt hỏi lại. Thanh mai trúc mã gì gì đó là đáng ghét nhất.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Sao tự dưng cô ta lại tới tìm em?”
“Em làm sao biết được?” Sở Lạc Nhất tặng cho anh một cái trợn trắng mắt, “Anh còn chưa nói với em chuyện anh có thanh mai trúc mã đâu đấy.”
Cố Tỉ Thành kêu lên “ôi chao”, “Cũng không phải bạn bè quan trọng gì, có nhất thiết phải giới thiệu riêng không?”
“Có chứ, cô ta thích anh mà!”
“Thế thì á, anh có một trung đoàn nữ cần giới thiệu với em.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Câu này hình như là thật. Ai bảo người đàn ông này có sức hút lớn đến thế chứ?
“Thực ra em chỉ hỏi vậy thôi.” Sở Lạc Nhất đổi sắc mặt, cứ như thực tế chỉ có vậy.
Cố Tỉ Thành hài lòng xoa đầu cô, “Thật ra ngay từ đầu anh đã định nói với em rồi.”
Hai kẻ giả dối kia liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lặng lẽ nhìn đi nơi khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...