Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực cúi đầu hắng giọng, từ chối thừa nhận việc mình đang ghen, nhưng Kiều Nhã Ngyễn nói, nếu ghen thì phải thể hiện ra, không thì ai mà biết được?
Nhưng giờ, anh đang bị cô cười nhạo đấy hả?
Không ngờ cô lại nói anh bị ai đó nhập mới sợ chứ!
"Em nói nhiều thật đấy, đi thôi." Sở Ninh Dực nói rồi đập nhẹ một cái vào đầu cô.
"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nhìn mẹ mình bị đánh, cái tay nhỏ nhấc lên, đúng lúc Sở Ninh Dực thất vọng, bàn tay bé xinh đó liền đập bồm bộp lên mặt ba mình.
Cả Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đều ngẩn ra.
Thế có nghĩa là Tiểu Bảo Bối vừa cười nhạo mẹ mình vừa đánh ba dằn mặt hả?
"Ha ha ha... Đúng là con trai ngoan của mình." Thủy An Lạc bật cười lớn, sau đó đưa tay qua đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực bị ăn một cái tát của con trai, xong lại bị đánh thêm không biết là mấy cái nữa. Giờ ngay đến cả thằng nhóc này cũng dám đánh anh. Tuy không mạnh, nhưng rõ ràng là thằng bé đã tát vào mặt anh đấy.
Cái đứa tối nào cũng quét ra đa tìm ba mình, cũng chính là đứa chịu xuống tay đánh ba nó thật.
"Há há..." Tiểu Bảo Bối không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn vỗ tay cười khanh khách.
Trước cửa cách đó không xa, Mặc Lộ túc vẫn đứng đó nhìn Thủy An Lạc đang cười lớn, còn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh cô vẫn nhíu mày nhưng không nổi giận nữa.
"Hai người họ xứng với nhau nhỉ." Lan Hinh cầm ly rượu đứng dựa vào cửa nhìn người phía bên kia, sau đó lại nhìn Mặc Lộ Túc, "Em chưa bao giờ thấy ai dám đánh lên mặt Sở Ninh Dực cả, cũng chưa từng thấy cậu ấy ghen bao giờ."
Hai tay Mặc Lộ Túc hơi siết lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng buông ra.
"Sao lại trở về?"
"Em muốn xem xem, là người thế nào khiến anh không buông tay được, là người thế nào có thể khiến anh thức trắng đêm viết sổ ghi chép hộ, lại sợ người xem quyển sổ đó không hiểu nên còn cố gắng chú thích rõ ràng lại nữa." Lan Hinh nhàn nhạt nói, nhưng trong giọng nói đó mang theo ý giễu cợt, "Tiếc là, người khiến anh không thể quên được, lại là hoa đã có chủ, hơn nữa người chủ đó còn chẳng phải là anh.”
Mặc Lộ Túc không nhìn Thủy An Lạc nữa mà quay lại nhìn Lan Hinh, "Trước đây cô với Lâm Thiến Thần thân với nhau lắm à?"
"Cũng được, không tính là thân, sao thế?" Lan Hinh nhíu mày hỏi.
"Không có gì, hỏi bừa vậy thôi." Mặc Lộ Túc nói xong quay người quay lại phòng khách, cái nơi khiến người ta cảm thấy nghẹt thở kia.
Lan Hinh nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc, bàn tay đang nắm ly rượu siết chặt lại.
***
Tiểu Bảo Bối thích thú nghịch ngợm trong lòng mẹ một lúc rồi lại bắt đầu vươn tay tìm ba, không hề có cảm giác hành động đánh ba của mình là một chuyện rất sai trái.
Sở Ninh Dực nhíu mày đón lấy cậu con trai cứ ê a gọi loạn vào lòng, vỗ vỗ lên đầu con rồi mới đưa cả hai mẹ con vào trong.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay lại đúng lúc nhìn thấy Lan Hinh vẫn còn đang đứng ở cửa chưa vào.
Lan Hinh mỉm cười: "Đang định ra xem có phải hai người chuồn mất rồi không, nếu không mình thật sự không biết nên ăn nói sao với cô nữa."
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đưa họ vào trong, "Thật ra tôi có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi cậu."
"Cậu hỏi đi?" Lan Hinh nói xong cũng đi theo họ vào.
"Cậu vẫn còn liên lạc với Lâm Thiến Thần chứ? Tôi nhớ hồi trước hai người lúc nào cũng thân thiết với nhau mà nhỉ." Sở Ninh Dực hỏi xong liền dừng bước.
Lan Hinh hơi sững ra, ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực.
Giọng Sở Ninh Dực không nhỏ nên tất cả họ hàng cô dì chú bác khác đang ở trong phòng khách đều có thể nghe thấy, liền nhìn qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...