Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Nhất đỡ Thiếu úy, nhìn con hổ cách đó không xa.

Cố Tỉ Thành đưa tay sờ chóp mũi mình, “Chủ nhiệm, Nhất Nhất, hai người đỡ họ rút lui tới nơi trực thăng hạ cánh đi.” Cố Tỉ Thành nói, ánh mắt anh vẫn ghim chặt vào con hổ đang gầm gừ kia.

Lục Nam Phong được Chủ nhiệm đỡ dậy, một tay anh ta quàng qua vai của Chủ nhiệm, “Người bên trên, không biết đường ném một khẩu súng xuống à? Còn định xem Võ Tòng đánh hổ miễn phí hả?”

Lục Nam Phong vừa dứt lời, bên trên đã ném một khẩu súng xuống.

Sở Lạc Nhất: “...”

Ơ thế các anh trai, các anh định ở trên đó xem kịch hay thật đấy à?

Lục Nam Phong khẽ chửi thề một tiếng, đám người này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Khẩu súng đó được vứt xuống vị trí nằm giữa họ và con hổ, bên trên vọng xuống một giọng nói rất gợi đòn, “Xin lỗi nhé, trượt tay.”

Sở Lạc Nhất: “...”


“Em là em gái ruột anh đấy! Em gái ruột đấy!” Sở Lạc Nhất tức giận, “Anh định để em cho hổ ăn thịt hả?”

“Không đâu, có bị ăn thịt cũng là cậu ta chứ, dù sao cậu ta không có nổi năng lực bảo vệ em, chẳng bằng nhét vào miệng con hổ.” Sở Lạc Ninh mỉm cười nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn người ngồi trên máy bay trực thăng. Người anh vợ này, quả nhiên độc địa hơn người anh vợ thứ hai nhiều lắm.

Cho nên, muốn lấy được vợ anh, không chỉ cần đẹp trai để người mẹ vợ mê trai của anh được ngắm cho no mắt, còn phải chịu đựng tốt, lì đòn, để ông ba vợ tương lai kia thu nhận làm đệ tử. Ngoài ra, còn phải đủ thông minh, nếu không sẽ không qua được cửa ải của anh vợ thứ hai. Còn nữa, phải có thực lực, ít nhất phải đánh đấm tầm cỡ xử gọn ba con hổ, nếu không anh Cả của vợ sẽ nhét anh vào miệng hổ.

Nhà vợ của anh, ngoài cô vợ nhỏ của anh ra, không có ai dễ chọc vào.

“Này, mấy người kia, lên đây được chưa? Tôi thấy con thú kia nổi giận là chuyện của vài phút nữa thôi đấy.” Sở Lạc Ninh phấn khích nói.

Sở Lạc Nhất mặt mũi sầm sì nghe ông anh cả nhà mình nói. Ông anh này, sở thích quái đản vẫn y như lúc trước.

Khẩu súng kia ở ngay trước mặt con hổ, lấy kiểu gì đây?


Mà người của toàn bộ tư lệnh cũng đang bóp trán, thằng nhóc này đang làm gì vậy? Không biết tình cảnh hiện giờ nghiêm trọng thế nào sao?

“Cô gái đeo cây kẹp giá vẽ kia là Sở Lạc Nhất à?” Thượng tướng của bộ tư lệnh nhìn Sở Lạc Nhất trong màn hình. Ông hơi nghiêng đầu nhìn phó tướng bên cạnh.

“Vâng, là cháu ngoại của Thủy lão, là viên minh châu trong lòng bàn tay Sở Ninh Dực.” Phó tướng nói, “Lúc trước thường xuyên tới bộ tư lệnh chơi, từ ngày Thủy lão về hưu mới không đến nữa.”

Vị Thượng tướng kia vừa được điều động tới thành phố A, cho nên không biết nhiều về Sở Lạc Nhất.

“Con gái của Sở Ninh Dực à, thế cô gái lúc trước nổ súng ở Malaysia là ai?” Thượng tướng đột ngột hỏi.

“Sư Niệm, con gái độc nhất của Trung tướng Sư Hạ Dương.” Phó tướng lại trả lời.

“Ồ...” Thượng tướng gật đầu hài lòng, “Nhưng tôi nghe nói Trung tướng Sư Hạ Dương chưa từng kết hôn mà.”

Phó tướng hơi cúi đầu, không nói gì nữa, đây là bí mật mà ai cũng biết, còn biết rằng có một ngôi sao là dì của Sư Niệm, cũng chưa kết hôn, nghe nói vẫn luôn đợi Sư Hạ Dương.

“Hai cô bé này đều là nhân tài đấy, chưa nghĩ tới việc lôi kéo họ à?” Thượng tướng tò mò hỏi.

“Đã nghĩ tới rồi, nhưng bị họ từ chối hết, hơn nữa con trai lớn của Sở Ninh Dực - Sở Lạc Ninh, đã là nhân tài ưu tú của quân ta rồi.” Phó tướng giải thích.

Thượng tướng gật đầu, tiếp tục xem xét hoàn cảnh bên kia. “Thật tiếc cho một hạt giống tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui