Sở Lạc Ninh thở dài, quay đầu nhìn cảnh vệ bên kia, cái người tên Cố Tỉ Thành này thật là, hút hết tâm trí của em gái anh vào anh ta rồi. Anh là anh trai mà nói thế nào cô cũng không nghe.
Diễn tập quân sự bắt buộc phải dừng lại, Sư Hạ Dương đè hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào từng hình ảnh trong các video, bởi vì tình huống đặc thù mà tất cả máy quay trong rừng của hai quân Xanh - Đỏ đã được sử dụng chung, nhưng hầu hết vẫn chưa thể xác định được vị trí của con hổ.
“Còn bao nhiêu người nữa chưa rút lui?”
“Báo cáo Thủ trưởng, quân ta vẫn còn ba mươi tư chiến sĩ chưa rút ra ngoài.”
Sư Hạ Dương siết chặt hai tay, đến cả người phía sau anh ta cũng không dám thở mạnh.
“Thủ trưởng, lúc này mà còn chưa rút ra thì sợ rằng đã vào sâu trong rừng rồi, chưa chắc trong chốc lát đã ra được.” Thiếu tướng đứng sau lên tiếng.
“Thông báo cho Lục Nam Phong, mang súng đạn thật tiến vào rừng, bắt buộc phải đưa tất cả mọi người rút ra an toàn.”
“Báo cáo thủ trưởng, đã phát hiện ra mục tiêu.” Nhân viên kỹ thuật bỗng nói to.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về đó, trong ba khung hình, có ba con hổ Đông Bắc xuất hiện.
Hẳn ba con!
Không phải chỉ một!
“Thủ trưởng...”
Sư Hạ Dương nhìn chằm chằm vào ba con hổ Đông Bắc trên màn hình, “Gửi vị trí cho Lục Nam Phong, Cố Tỉ Thành, Sở Húc Ninh.”
“Cố Tỉ Thành? Sở Húc Ninh?” Nhân viên kỹ thuật khựng lại, đó là người của quân Xanh mà, nhưng không nhận được câu trả lời của Sư Hạ Dương, cho nên đành phải nghe lời.
“Chuẩn bị máy bay trực thăng, đưa chiến sĩ rút lui bất cứ lúc nào.” Sư Hạ Dương nói, nhìn Sở Húc Ninh xuất hiện trên màn hình, anh chỉ có một mình.
Sư Hạ Dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, đó là người đàn ông mà con gái của anh luôn đặt trong tim.
Từ góc độ của một quân nhân, anh không thể phủ nhận, Sở Húc Ninh là một người lính giỏi. Nhưng từ góc độ của người làm cha, anh cũng phải thừa nhận, Sở Húc Ninh là người không đáng để giao phó cả một đời.
Bởi vì, tính mạng của Sở Húc Ninh luôn trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Dần dần, cả Lục Nam Phong, Cố Tỉ Thành và Sở Húc Ninh đều xuất hiện trong video ghi hình, rõ ràng ba người họ đi ba hướng khác nhau.
Mà người chưa rút lui bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, cũng có nghĩa là những người đó đã đi vào góc chết của máy quay.
“Thủ trưởng, ngài nhìn kìa.”
Sư Hạ Dương nhìn theo hướng chỉ của người đó, đúng lúc nhìn thấy Sở Lạc Nhất chạy vào tầm quay của camera.
“Nhất Nhất.” Sư Hạ Dương khựng lại, chộp lấy micro, “Sở Lạc Nhất, lập tức ra khỏi đó ngay.”
Bước chân của Sở Lạc Nhất khẽ dừng lại. Cô quay đầu nhìn cái loa buộc trên ngọn cây, khóe môi khẽ cong lên, sau đó quay người tiếp tục chạy vào trong.
“Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Nhất, cháu đứng lại ngay.” Sư Hạ Dương tức giận quát lên. Nếu như Sở Lạc Nhất có mệnh hệ gì, cả quân khu tham gia diễn tập sẽ phải chôn cùng con bé mất. Sư phụ của anh ta thương đứa con gái này cỡ nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết.
Sở Lạc Nhất vẫn quay lưng lại với camera, vẫy tay với họ, bước chân không hề dừng lại.
Âm thanh kia vang vọng trong khu rừng khiến tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ. Cố Tỉ Thành dựng lại, nhìn xung quanh. Quả nhiên cô nhóc không sợ chết kia tới rồi, lúc về anh sẽ tính sổ với cô.
Mà Châu Thiên Thiên cũng dừng lại, đến giờ họ vẫn chưa ra khỏi đó.
“Sở Lạc Nhất, đúng là chỉ biết gây rắc rối cho người khác.” Châu Thiên Thiên bật cười chế giễu. Nhưng tiếng cười của Châu Thiên Thiên vừa dứt, tiếng gầm gào của hổ đã vang lên xung quanh họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...