Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Nhất, “Anh trai ơi, đang trong thời gian diễn tập quân sự đó, anh không thể nghiêm túc một tí được hả?”

“Anh không phải anh trai em, anh trai em là người vừa đuổi tới đấy.” Cố Tỉ Thành bật cười thành tiếng.

Sở Lạc Nhất chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhìn Cố Tỉ Thành cúi người sờ bùn đất dưới chân.

“Sao thế, anh còn có thể chui xuống lòng đất nữa à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

“Cái này khó nói lắm.” Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy, xoa đầu cô, “Được rồi, em đi tìm anh trai em trước đi. Giờ đi theo anh khá nguy hiểm, ở bên cạnh anh trai em tương đối an toàn, hơn nữa còn có không ít tư liệu sống bình thường.”

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng biết tư liệu sống bên cạnh anh bất thường cỡ nào rồi hả, chẳng khác gì một bộ sách sử về chạy nạn.

Sở Lạc Nhất đang định nói gì đó, trên bầu trời bỗng vang lên chuông báo động hỗ trợ y tế. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đây là chuông báo động chỉ vang lên khi có chiến sĩ đột ngột xảy ra chuyện bất thường nghiêm trọng.

“Quân Đỏ hay quân Xanh?”

“Quân Xanh.”

Cố Tỉ Thành nói rồi, đi vượt qua người Sở Lạc Nhất, hướng về phía có chuông báo động.


Sở Lạc Nhất than một tiếng rồi vội vàng cắp tập tranh đuổi theo anh.

Chuông báo động vang lên ở gần chỗ họ, chứng tỏ người đó gặp bất trắc ở gần chỗ họ.

Sở Lạc Nhất đi theo Cố Tỉ Thành. Cô không thể không thừa nhận, đám người này biết chọn chỗ ghê, chỗ này đâu giống diễn tập quân sự chứ, giống huấn luyện bộ đội đặc chủng thì có, đến khu giao chiến cách đó không xa còn bình thường hơn.

Sở Lạc Nhất bước thấp bước cao đi theo Cố Tỉ Thành về phía đó. Nơi này gần đường cái, chiến sĩ bị thương đang nằm sấp dưới đất.

Cố Tỉ Thành bước tới đỡ người đó dậy, “Người anh em, người anh em, tỉnh lại nào.” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay thăm dò dưới mũi người đó, vẫn còn hơi thở, chỉ bị ngất đi thôi.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn lưng người đó và dấu chân trên mặt đất, “Có hổ.”

Sở Lạc Nhất nói xong, giọng cô cũng run rẩy hơn.

Ở nơi này mà xuất hiện hổ là một chuyện nguy hiểm mà không thể nào ngờ đến.

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Em chắc chứ?”


Sở Lạc Nhất chỉ tay vào dấu chân trên mặt đất cho anh xem, cùng với vết thương rách toác sau lưng chiến sĩ kia.

Cố Tỉ Thành cầm lấy tai nghe, trầm giọng nói, “Gọi bộ chỉ huy, gọi bộ chỉ huy.”

“Đây là bộ chỉ huy, đây là bộ chỉ huy, xin mời nói.”

“Trên núi xuất hiện hổ hoang dã, lập tức yêu cầu tất cả người trên núi rút lui.” Cố Tỉ Thành nói rồi, quay đầu nhìn về dãy núi.

Bộ chỉ huy nhận được tin tức, lập tức báo cáo lên Thủ trưởng.

Sắc mặt Thủ trưởng có vẻ trầm trọng, ông vội vàng qua đó, “Lập tức thông báo cho tất cả mọi người, rời khỏi khu vực tác chiến trên núi, liên lạc với tổng bộ chỉ huy để họ liên lạc với bộ chỉ huy bên phía quân Đỏ, tất cả nhân lực tập tức rút khỏi khu vực tác chiến trên núi.”

“Thủ trưởng, đội y tế đã lên núi rồi, ban nãy có tín hiệu yêu cầu cấp cứu.” Cảnh vệ bên cạnh vội vàng lên tiếng.

“Sao cơ?” Sắc mặt của thủ trưởng càng lúc càng khó coi, “Thông báo cho Sở Húc Ninh, lập tức đưa người về đây cho tôi.”

Cố Tỉ Thành quay đầu lại nhìn ngọn núi, sau đó đứng dậy, “Ở đây lát nữa sẽ có xe của quân Đỏ đi qua, em đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Anh đi đâu?” Sở Lạc Nhất vội nắm lấy tay anh.

“Trong núi vẫn còn không ít chiến ít đang ở khu vực tác chiến, anh bắt buộc phải đi giải quyết con thú đó.” Cố Tỉ Thành nói, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Sở Lạc Nhất, “Anh sẽ về mau thôi.”

Sở Lạc Nhất mím môi, nhìn Cố Tỉ Thành gạt tay mình ra, xoay người đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui