Sở Lạc Nhất đi được mấy bước liền quay đầu lại nhìn ba người kia bị dẫn đi. Cô cũng từng hỏi ông ngoại, tại sao phải để cho những người đó giải ngũ sớm, bọn họ không muốn đi, không phải sao?
Ông ngoại nói với cô, quân nhân là để bảo vệ sinh mệnh của nhân dân, bảo vệ đất nước, chứ không phải là để bọn họ đi nộp mạng. Một người đến cả một đợt diễn tập quân sự thôi cũng không qua được, lẽ nào còn chờ đến lúc họ chết trong tay quân địch mới cướp họ về hay sao?
Cho nên, chuyện giải ngũ này là đương nhiên.
Không phải là bởi vì bọn họ vô dụng, mà là bởi vì mạng của bọn họ cũng rất quý giá.
Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó đeo ống tranh tiếp tục đi về phía trước. Đoạn ngắn này cũng có thể được vẽ lại, cô muốn nói cho mọi người, quân đội là nơi kỷ luật lý trí tựa như sắt thép, nhưng đồng thời cũng là một nơi rất ấm áp, có điều, sự ấm áp này giấu dưới tầng băng, không ai thấy được mà thôi.
Sở Lạc Nhất xuyên qua mấy khu chiến hỏa, buổi trưa gặm tạm một cái bánh bao, sau đó ngồi trên sườn núi nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước.
Điểm tốt duy nhất khi đeo cái mác trung lập là đi đến đâu cũng không bị người ta bắn.
“Tôi bảo này chiến sĩ nhỏ, cô giỏi chạy lăng xăng thật đấy.”
Sở Lạc Nhất vừa mới đi đến sườn núi, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông đi từ trong bụi cỏ ra, quả nhiên là cái tên đêm qua, “Sao lại là anh?”
“Chiến sĩ nhỏ, cô ỷ đeo mác trung lập không ai dám bắn mình nên định đi dạo trong núi đấy à?” Lục Nam Phong tiến lại gần Sở Lạc Nhất, hơi cúi đầu nhìn cô chiến sĩ da trắng bóc này, thực sự không giống một người lính chút nào.
Sở Lạc Nhất lùi lại một bước, “Nếu anh dám bắn tôi, nhất định là anh bị mù.”
“Ha ha...” Lục Nam Phong bật cười, “Quân y? Không giống lắm.”
Sở Lạc Nhất nhìn anh ta từ trên xuống dưới, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sao không giống?”
“Không có mùi thuốc khử trùng.” Lục Nam Phong bày ra bộ dạng tôi rất thông minh nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đáp án này, thật sắc bén.
“Ngoại trừ nhân viên y tế ra chẳng lẽ phe trung lập còn ai khác?” Lục Nam Phong nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất.
“Anh không biết đúng không.” Sở Lạc Nhất gân cổ nói: “Còn có mỹ nữ nữa.”
Lục Nam Phong: “Đệch, trên đời này quả nhiên vẫn còn có người da mặt dày như tường thành giống tên kia.”
“Anh có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây.” Sở Lạc Nhất đang định đến điểm vẽ tranh tiếp theo.
“Này, chiến sĩ nhỏ, cô tên gì, đơn vị nào thế?” Lục Nam Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn anh ta, hơi nghiêng đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”
Lục Nam Phong: “...”
“Cô có nghĩ nhiều quá không vậy?” Lục Nam Phong đen mặt hỏi.
“Ồ, không phải định theo đuổi tôi à, mắc gì truy vấn tôi như vậy? Đi đây.” Sở Lạc Nhất nhìn anh ta như nhìn người có bệnh, sau đó xoay người bỏ đi.
Lục Nam Phong: “...”
Quả nhiên anh ta đã tìm được một người vừa tự kỷ lại vừa tự đại giống Cố Tỉ Thành rồi, nên đặt hai người này cùng một chỗ, xem da mặt của ai dày hơn.
“Đội trưởng Lục, chiến sĩ đó là ai vậy?” Một người bước từ đằng sau Lục Nam Phong ra, thấp giọng nói.
“Một người có thể ngang cơ với Cố Tỉ Thành.” Lục Nam Phong nhìn theo bóng lưng bỏ đi của Sở Lạc Nhất, khẽ cười đáp.
“Cáo già mặt cười? Anh ta đã hạ ba điểm giám sát của chúng ta rồi đấy.”
“Tôi biết rồi, đi thôi.” Lục Nam Phong nói xong liền đi ngược lại lên núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...