Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Ha ha, cô bé, anh cháu ở bên quân Đỏ đấy, còn là quân chủ lực nữa kìa.” Một vị Thủ trưởng khác bông đùa nói.

“Sở Húc Ninh cũng là anh cháu mà, cho hai người bọn họ đánh đi, lại chẳng đánh được cháu.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Mấy vị Thủ trưởng không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười. Cô bé này thật thông minh, biết bọn họ đang thử thăm dò mình cho nên mới nhắc đến đề tài này, hai bên đều có anh của tôi, tôi chính là một người trung lập, mọi người không cần thử tôi.

“Ăn no chưa? Để chú bảo người lấy thêm nhé.” Tư Lệnh mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất phất tay, “Thôi ạ, thôi ạ, cháu muốn qua chỗ khác tham quan.” Nói xong, cô chào tạm biệt mấy vị thủ trưởng rồi chạy ra ngoài.

“Đúng là một cô bé, sao bên trên lại cho con bé đến đây nhỉ?” Một vị Thủ trưởng nói.

“Cậu họa sĩ trong đơn vị bỗng nhiên gặp tai nạn, nhất thời không kịp điều người khác. Cô nhóc này vẽ rất đẹp, mấu chốt là biết quy định của quân đội, nó đến vừa hay.”

Sau khi Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài liền đi thám hiểm nơi khác, có điều lần này còn chưa đi xa đã bị Chủ nhiệm gọi lại.


“Mau thu dọn một chút rồi đi nghỉ đi, đừng có chạy lung tung nữa.” Chủ nhiệm kéo tay cô lại. Ông phát hiện ra, từ lúc cô nhóc này tới đây liền giống như một con chim được sổ lồng, rất vui vẻ.

“Cháu chưa thấy mệt ạ.” Sở Lạc Nhất nói, cô còn muốn đi xem lúc này Cố Tỉ Thành đang làm gì. Vừa nãy lúc kết thúc đại hội, cô vẫn chưa kịp mách tội đâu.

“Ngày mai đi tiếp, Lữ trưởng Sở giao cháu cho chú, chú không thể để cháu gặp phải bất trắc gì được.” Chủ nhiệm nói xong liền kéo cô vào trong lều.

Lều của Sở Lạc Nhất là một túp lều riêng biệt để cô có thể yên tĩnh vẽ tranh mà không bị quấy rầy.

Sở Lạc Nhất nghĩ, chỉ cần không phải ở cùng với bà thím kia thì thế nào cũng được.

“Haiz, Chủ nhiệm, chú cũng được tính là trung lập ạ?” Sở Lạc Nhất ngồi lên giường xếp, mở miệng hỏi Chủ nhiệm đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Nói là trung lập, nhưng đến lúc thực sự đánh nhau, chưa biết chừng chúng ta lại bị bắt làm tù binh, mau ngủ đi, đừng có chạy lung tung nữa.” Nói xong, chủ nhiệm xoay người đi ra ngoài.


Sở Lạc Nhất bĩu môi, còn chưa chính thức bắt đầu, sao lại nhắc đến chuyện bắt làm tù binh chứ?

Chú muốn thua đến thế cơ à?

Sở Lạc Nhất thở dài, nhìn những thứ được chuẩn bị sẵn trong lều, cũng không tệ lắm, có một cái bàn đọc sách nhỏ, còn có một cái giường, chăn cũng đủ dày, sẽ không dễ bị lạnh.

Quân đội thế này đã được coi là phá lệ cho Sở Lạc Nhất rồi, cũng thể hiện sự coi trọng của họ đối với lần vẽ tranh tuyên truyền này.

Diễn tập quân sự, phần lớn chỉ được kênh truyền hình trung ương tuyên truyền một phần đại khái, chưa dùng đến hình thức nào có thể hoàn toàn lột tả được quá trình diễn tập quân sự.

Đây là lần đầu tiên, cho nên mới được coi trọng như vậy.

Sở Lạc Nhất đứng dậy bước qua ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lấy bút và giấy vẽ ra, bắt đầu vẽ tất cả những gì mình quan sát được trong ngày hôm nay dưới ánh đèn.

Phong cảnh dọc đường đi, còn cả anh chàng lái xe xấu hổ, cùng với những căn lều dựng tạm khi bọn họ đến đây và tất cả những gì cô thấy được khi lên núi.

Nghĩ đến người đàn ông đó, Sở Lạc Nhất vươn tay chống cằm, cặp mắt của anh ta đúng là rất sáng, có điều tính tình thì không được tốt cho lắm.

Sở Lạc Nhất nghĩ vậy liền thấy run cả người, sau đó liền vuốt cổ mình một cái, cúi đầu bắt đầu vẽ từng chút, lần này là một tán cây đại thụ, cô đứng dưới tàng cây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự kinh hoàng, mà bên trên tán cây lại lộ ra một cặp mắt sáng ngời, có chút cảm giác như... phim kinh dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui