“Thím à, tai của thím bị nghễnh ngãng à? Tôi chỉ nói thím thôi, thím đừng có lôi cả tổ quân y vào có được không?” Sở Lạc Nhất quyết đoán uốn nắn lại ý tứ trong lời nói của cô ta, “Lẽ nào tôi nói sai, tất cả mọi người đều đang họp, nhưng thím thì sao? Lúc này mà vẫn còn rảnh để dọa nạt tôi, thím quên chức trách của mình rồi à?”
Châu Thiên Thiên siết chặt hai tay, đúng là bởi vì cô ta nhìn thấy Sở Lạc Nhất cho nên mới bước qua dọa nạt, mọi người vẫn đang chờ chỉ thị của lãnh đạo.
Sở Lạc Nhất vẫn cười tít mắt, giống như mình chẳng hề nói sai điều gì, mà đúng là cô nói toàn sự thật mà.
Châu Thiên Thiên tiếp tục bại trận, bỏ lại một câu hằn học rồi rời đi.
Sở Lạc Nhất khinh bỉ nhìn theo bóng lưng cô ta, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang nhìn cô. Sở Lạc Nhất cười hí hửng nhìn anh làm mặt quỷ.
Cố Tỉ Thành khẽ cúi đầu, che giấu nụ cười của mình, không để ai nhìn thấy.
Màn vừa rồi anh đã thấy rõ ràng, lại không hề lo lắng.Sở Lạc Nhất không phải là người sẽ chịu thua thiệt, tỏ vẻ thảm thương với anh chỉ là để anh càng yêu thương cô ấy hơn thôi. Xem đi, lúc này còn vui vẻ như một đứa nhóc được cho kẹo kia kìa.
Đúng tám giờ, đội ngũ giải tán, bắt đầu tham gia vào cuộc diễn tập quân sự.
Phòng Chỉ huy được đặt cách tổ quân y không xa, nhìn bên ngoài trông không khác gì với tổ quân y, đây là cách bọn họ ngụy trang. Sở Lạc Nhất thấy ai ai cũng bận rộn, cười hì hì chạy vào phòng Chỉ Huy, lại thiếu chút nữa bị cảnh vệ của Thủ trưởng tưởng là quân địch mà xử đẹp.
“Làm gì thế?” Thủ trưởng tức giận mắng, nhìn Sở Lạc Nhất đã bước vào trốn qua một bên, sau đó ra lệnh cho cảnh vệ thu hồi súng lại, gọi Sở Lạc Nhất tiến vào, “Cô chính là cô bé được bên trên cử xuống để vẽ hả?”
“Báo cáo Tư Lệnh, đúng, tôi là Sở Lạc Nhất.” Sở Lạc Nhất đứng trước mặt Tư Lệnh, cười chào.
“Sở Lạc Nhất?” Vị Thủ trưởng kia khựng lại một chút, “Sở Lạc Ninh là...”
“Báo cáo Thủ trưởng, đó là anh trai tôi.” Sở Lạc Nhất không hề giấu giếm.
Thủ trưởng gật đầu, nghe thấy thế lại cười niềm nở, “Thì ra là cháu gái của Thủy lão, bình thường vẫn nghe người ta nói còn nhỏ mà thành tích không hề nhỏ phải không, qua đây nào.”
Sở Lạc Nhất bước qua, cặp mắt to long lanh nhìn đĩa bánh trên bàn Thủ trưởng.
“Đói rồi à?” Tư lệnh nhìn cô, cầm đĩa bánh trên bàn đưa cho cô, “Ăn đi.”
Sở Lạc Nhất cảm ơn xong liền vội vàng cầm lấy, làm bộ đáng thương nói, “Từ sáng đến giờ chưa có ai cho cháu cái gì ăn cả, đói chết mất.”
Tư lệnh cười ha hả, lại sai cảnh vệ đi dọn cơm nước lên cho cô.
Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nhìn bản đồ dưới tay Tư Lệnh, lẳng lặng ghi nhớ, đến khi mấy vị Thủ trưởng đều nhìn cô, cô lại cười khúc khích ngẩng đầu nhìn bọn họ.
“Từ lâu đã nghe nói cháu gái của Thủy lão tính tình lanh lợi vô cùng, hôm nay gặp, quả nhiên đúng như thế.” Một người khác mở miệng cười nói, “Chẳng trách Thủy lão lại nâng niu cô nhóc này trong lòng bàn tay như vậy.”
Sở Lạc Nhất ăn xong, cầm lấy cốc nước mà một cảnh vệ khác đưa tới, cảm ơn xong liền nhìn mấy vị thủ trưởng kia, “Các chú các bác đừng cười cháu, mọi người yên tâm, nhất định cháu sẽ vẽ mọi người thật đáng yêu.”
“Ha ha ha, đáng yêu, cái con bé này.” Tư lệnh cười cười, xoa xoa đầu cô.
Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Thật đấy ạ, cháu sẽ không vẽ cho quân Đỏ đâu, chắc chắn là họ chẳng đáng yêu được như mọi người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...