Cố Tỉ Thành nói vậy khiến Sở Lạc Nhất đỏ cả mặt.
Người đàn ông nhìn có vẻ nghiêm trang này, kỳ thực không đứng đắn một chút nào.
Nhưng nếu không trả lời được thì Sở Lạc Nhất cô đã không phải Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nghĩ xem nên trả lời vấn đề thế nào, một lúc sau bèn nói: “Lãi thì cùng lắm cho anh hôn lại một cái được chưa, thế nào?”
Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, sau đó cười phá lên. Cô nhóc này, biết rõ ý của anh không phải vậy, lại cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Cố Tỉ Thành ôm cô nhanh chóng đi tới con đường xuống núi, Sở Lạc Nhất ô một tiếng, tò mò nhìn xung quanh. Vì sao vừa nãy cô đi mãi cũng không ra được nhỉ, rõ ràng rất đơn giản.
Đường xuống núi không xa, cho nên Cố Tỉ Thành nhanh chóng thả cô xuống, để cô tự đi, tránh cho người khác nhìn thấy.
Sở Lạc Nhất cũng không phản đối, quả thực vào thời điểm này không nên để người ta bắt được chuyện gì xấu, nếu không mặt mũi cô sẽ khó coi lắm.
Sở Lạc Nhất đi theo anh, thỉnh thoảng khẽ khều tay anh một cái. Lúc Cố Tỉ Thành định nắm lấy tay cô, cô lại cười tít mặt rụt lại.
Được mấy lần như vậy, Cố Tỉ Thành quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút bất mãn nhưng đầy cưng chiều.
Sở Lạc Nhất cười khanh khách, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh đèn, có có nghĩa là sắp đến chân núi rồi, cho nên cô muốn chạy nhanh lên một chút, không thể cùng đi xuống dưới với Cố Tỉ Thành được.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất chạy xuống, nhất thời cảm thấy mình là kẻ bị ghét bỏ rồi.
Xuống đến chân núi đã là hơn bảy giờ, lúc này phần lớn bộ đội đều đã đến. Sở Lạc Nhất tự mình chạy vào hàng cuối cùng. Không ai để ý đến cô, lãnh đạo còn đang đọc diễn văn. Cô chỉ cần quan sát xem trong bóng tối có gì đáng để vẽ thôi là được.
Cố Tỉ Thành bước đến bên cạnh Sở Húc Ninh, nói nhỏ bên tai anh ta mấy câu, sau đó tiếp tục đứng nghiêm, nghe lãnh đạo phát biểu, có điều tầm mắt lại rơi vào bóng người nho nhỏ phía cuối hàng. Cô nhóc này cũng giỏi trốn thật đấy.
Sở Lạc Nhất cảm thấy mình đã tìm được một vị trí thật hoàn mỹ, bởi vì ở chỗ này, cô có thể nhìn thấy Cố Tỉ Thành, cũng có thể nhìn thấy đồng chí Trung tướng đang diễn thuyết. Có điều cô không biết vị Trung tướng này, chưa gặp bao giờ.
Trông ông ấy khá cao to, nhìn tuổi tác thì có vẻ lớn hơn Sư Hạ Dương một chút, nói năng khí thế rất có trình tự. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô đã biết mình nên vẽ thế nào rồi.
Về phần mấy người chỉ huy đằng trước, đặc điểm của Sở Húc Ninh thì không cần cô phải tìm tòi làm gì, Cố Tỉ Thành thì lại càng không, cô đã vẽ anh nhiều lắm rồi. Còn mấy người còn lại thì cô phải ngắm cho kỹ mới được.
Còn về đội quân y, Châu Thiên Thiên kia hoàn toàn có thể cho ra rìa được rồi.
“Thấy không, chỗ này ai cũng hữu dụng cả, cô thì sao?”
Đúng là đốt nhang muỗi cũng lên.
Sở Lạc Nhất cảm thấy cái miệng mình đúng là miệng quạ, nếu không sao lại chuẩn như vậy được chứ.
Cô quay lại nhìn Châu Thiên Thiên. Cô ta thì đang nhìn về phía Cố Tỉ Thành. Sở Lạc Nhất khó chịu đứng chắn trước mặt Châu Thiên Thiên, chiều cao của hai người tương đương, nhưng so ra thì Sở Lạc Nhất vẫn cao hơn một chút, cho nên hoàn toàn có thể chắn tầm mắt của cô ta.
“Tôi bảo nè, thím à, thím thôi đi được chưa? Ở đây ai là người vô dụng? Thím nói là được đấy à?” Sở Lạc Nhất cười phì thành tiếng, “Thím chẳng qua cũng chỉ là một quân y thôi, còn chưa hẳn là quân y được dùng nữa, ở đó mà vênh váo gì chứ?”
“Cô...” Châu Thiên Thiên không nhìn được Cố Tỉ Thành, lại bị Sở Lạc Nhất châm chọc cho một tràng, máu điên vốn đã phun trào trong lòng, lại nhanh chóng đè nén xuống, bây giờ cô ta chưa thể làm ầm lên được, “Vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện mình đừng gặp phải chuyện gì trong thời gian này để đỡ gây thêm phiền phức cho đám quân y vô dụng chúng tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...