Chủ nhiệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất vội vàng giơ tay lên thề, “Không phải cháu gây sự đâu, là cô ấy tự gây chuyện đấy.”
Chủ nhiệm vốn định nói vài câu, nhưng nhìn thấy cô như vậy, ông cũng không nỡ nói gì nữa.
“Con bé này, đúng là khiến người ta thấy thương, được rồi, không có việc gì cần cháu giúp đâu. Cháu không mệt thì đi dạo xung quanh đi, nhưng nhớ phải về trước bảy giờ đấy.”
“Rõ!” Sở Lạc Nhất tinh nghịch chào ông theo kiểu quân đội rồi chạy đi.
Phó chủ nhiệm bước tới đứng sau lưng Chủ nhiệm, “Hình như anh rất buông lỏng con bé này.”
Chủ nhiệm thấy cô chạy xa rồi mới quay đầu lại, “Mới mười tám thôi, còn nhỏ mà.” Chủ nhiệm nói rồi thở dài, quay người đi thu dọn đồ đạc.
Phó chủ nhiệm cũng hơi cúi đầu, quân y như họ không giống bác sĩ bình thường, trước làm quân, sau làm y, con của Chủ nhiệm năm nay đã hai mươi rồi, nhưng Chủ nhiệm chưa từng được đón sinh nhật cùng con gái. Mấy ngày trước phía bệnh viện còn nói rằng con gái của Chủ nhiệm đòi cắt đứt quan hệ với ông, đây là một chuyện rất đáng buồn.
Sở Lạc Nhất chạy qua một bên. Bởi vì đây là khu vực diễn tập quân sự nên xung quanh đã được canh phòng cẩn thận. Lúc này rất yên tĩnh, nơi họ hạ trại cũng là bãi đất trống trên đồng cỏ, nằm ngay dưới chân núi.
Sở Lạc Nhất ngước lên núi, đây là căn cứ điểm chủ yếu cho lần diễn tập quân sự này. Sở Lạc Nhất cẩn thận trèo lên. Cô định đi xem xem trên núi có chỗ nào hay ho không.
Gió thu thổi qua dãy núi.
Tiếng rít gào nghe như tiếng quỷ, hơn nữa lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, thực ra trông cũng hơi rợn rợn nên Sở Lạc Nhất bước từng bước rất cẩn thận.
Chiếc đèn pin trong tay cô không ngừng rọi về các hướng, không biết có phải để tiếp thêm sức mạnh cho mình không nữa.
Người trên núi nhìn thấy ánh đèn bên dưới. Lão Hổ đi tới bên cạnh Cố Tỉ Thành, nói nhỏ, “Chắc là người của đội y tế đến rồi, không ngờ nhanh thế.”
“Đội y tế có người lên núi?” Cố Tỉ Thành nhìn ánh đèn lung lay bên dưới, không khỏi nhíu mày. Trước khi diễn tập chính thức bắt đầu, trừ đội tiên phong ra, không ai được phép lên núi, đây là quy định.
Lão Hổ khựng lại, sau đó nói, “Để tôi xuống xem sao, có thể người đó không biết quy tắc.” Lão Hổ nói xong đã bước xuống.
Mà lúc này người của đội Cố Tỉ Thành đã quay về gần đông đủ. Tất cả những nơi có thể hạ trại họ đã chọn xong, hơn nữa còn đánh dấu lại.
Cố Tỉ Thành nhận lấy bản đồ, sau khi nhìn xong thì cất đi, bảo mọi người xuống núi trước, còn mình tới chiến hào đối diện của quân địch xem thử.
Lão Hổ xuống núi tìm xem đó là ai. Không ngờ rằng ánh đèn đó đi nhanh hơn cả anh, loanh quanh hơn cả anh, cho nên chưa đầy mười phút, Lão Hổ đã đánh mất mục tiêu Sở Lạc Nhất.
“Lão đại, mục tiêu đột nhiên biến mất, ánh đèn vẫn còn, nhưng không vượt qua được.” Lão Hổ nói vào bộ đàm.
Bước chân Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, nhìn thấy ánh đèn nhưng người lại được che đậy ở bên ngoài, người đó đi theo lộ tuyến nào vậy?
Anh đã từng thấy kiểu lộ tuyến này trong trận đấu của bộ đội đặc chủng quốc tế, là một cách đi có thể đánh lừa quân địch bảo vệ bản thân. Một quân y làm sao có khả năng này được.
Cố Tỉ Thành tạm thời từ bỏ ý định thám thính chiến hào của địch, bởi vì chiến hào của họ có lẽ đã bị địch chiếm mất rồi. Lúc này, việc anh cần làm là tìm cho ra người đó.
“Tôi biết rồi, cậu xuống núi trước đi, tôi qua đó tìm người“. Cố Tỉ Thành nói rồi quay người đi về phía bên đó. Anh không thể để người này quay về chiến hào của địch được.
Lão Hổ đáp lại lời anh rồi xuống núi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...