“Tôi thật sự không biết đấy. Sở Lạc Nhất là do tôi đưa đến, cô ấy là người không phận sự, lẽ nào tôi không phải?” Một khi Sở Húc Ninh trở nên quyết liệt, anh sẽ không nể nang gì nữa. Trong thế giới của anh, ngoài mẹ anh, em gái anh và vợ anh ra, không có người phụ nữ nào nữa cả, cho nên Châu Thiên Thiên cũng không được coi như phụ nữ. Tất nhiên anh biết cô ta đang làm gì, làm sao anh có thể để em gái mình chịu ấm ức được!
Nhất là khi Châu Thiên Thiên không phải binh lính dưới trướng anh!
Anh càng không có lý do gì để bảo vệ cô ta!
Châu Thiên Thiên khẽ run lên. Cô ta không ngờ anh sẽ thẳng thừng gắt lại cô ta như thế. Quan trọng nhất là cô ta không dám phản bác, chỉ có thể đứng ngẩn ra đó.
“Sao không nói gì thế? Hóa ra chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi à?” Sở Lạc Nhất ở bên cạnh nói một cách chế nhạo rồi chạy tới bên cạnh Sở Húc Ninh, “Em không muốn ở đây nữa đâu, anh đi rồi chắc chắn cô ta sẽ ức hiếp em. Đến lúc đó em không hoàn thành được nhiệm vụ, cấp trên sẽ trách tội em đấy.” Sở Lạc Nhất kéo áo Sở Húc Ninh, nói với vẻ đáng thương.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn cô, anh biết cô đang diễn trò.
“Châu Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy hả?” Chủ nhiệm nhíu mày quở trách, “Sở Lạc Nhất là họa sĩ mà cấp trên cử tới để vẽ tranh đề tài về lần diễn tập quân sự này, sao có thể nói là người không liên quan được?”
Vì Chủ nhiệm lên tiếng nên sắc mặt Châu Thiên Thiên càng khó coi hơn.
Sở Lạc Nhất trốn sau lưng Sở Húc Ninh, lè lưỡi làm mặt quỷ với Châu Thiên Thiên đang giận tới tím tái mặt mày như miếng gan heo, thời buổi này, có cách nào hiệu quả hơn giả bộ đáng thương đâu? Nhìn xem, kết quả hiện tại khiến cô rất hài lòng.
Gặp phải một người đàn bà cặn bã thì nên làm thế nào?
Đó là phải nhanh chân tỏ vẻ đáng thương trước cô ta một bước, tỏ vẻ yếu ớt mong manh ngây thơ thuần khiết, không được chừa cho cô ta bất cứ cơ hội nào, như thế mới chọc cho cô ta tức hộc máu được!
Châu Thiên Thiên nhìn dáng vẻ đắc ý của cô mà tức giận không khác gì hai miếng gan heo run rẩy.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Chủ nhiệm trách mắng Châu Thiên Thiên xong, cô ta tức giận đi thu dọn đồ đạc. Lúc này Chủ nhiệm mới nhìn về phía Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất lập tức bước ra khỏi tầm chắn của Sở Húc Ninh, ngoan ngoãn chào hỏi ông như một học sinh ba tốt, “Chào Chủ nhiệm ạ.”
Chủ nhiệm mỉm cười với Sở Lạc Nhất, “Trông không lớn lắm nhỉ?”
“Cháu mười tám tuổi rồi ạ.” Sở Lạc Nhất trả lời rất gãy gọn.
“Ha ha, đúng là vẫn còn nhỏ lắm, con gái chú đã hai mươi rồi cơ.” Chủ nhiệm cười to, ra hiệu cho Sở Húc Ninh có thể rời đi, cứ giao mọi chuyện lại cho ông là được.
Chủ nhiệm họ Hà, tên Sinh, là Phó viện trưởng kiêm Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện dã chiến quân khu. Những bác sĩ mà ông dẫn theo đa phần là bác sĩ khoa ngoại. Dù sao ở nơi diễn tập quân sự thế này thì vết thương dễ thấy nhất là thương tích bên ngoài.
Hà Sinh đưa Sở Lạc Nhất đi về phía sau, “Chú có cảm giác trông cháu quen lắm.”
“Cháu có khuôn mặt đại trà mà.” Sở Lạc Nhất vẫn cười tít cả mắt.
“Ha ha, cái vẻ giả lả thảo mai của cháu rất giống thằng nhóc họ Cố đấy nhé, trông qua thì cười cợt thế thôi chứ thực ra trong bụng xấu xa lắm.”
“Chủ nhiệm, cháu không xấu xa đâu. Chú xem, cháu dễ thương thế này thì xấu vào đâu được ạ?” Sở Lạc Nhất lên tiếng phản bác.
Nhưng vị Chủ nhiệm này thật sự không biết mối quan hệ giữa Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành. Ông chỉ thấy biểu cảm của hai người này như đúc từ một khuôn, sau vẻ mặt ấy lại là một nhân tài đáng quý.
“Có cơ hội chú sẽ dẫn cháu tới gặp thằng nhóc họ Cố kia, so ra thì da mặt của hai đứa mà gộp lại chắc sẽ được một bức tường thành hoàn chỉnh đấy.” Chủ nhiệm đưa Sở Lạc Nhất tới chỗ xe tải, ra hiệu cho cô ngồi phía trước, dù sao cô và Châu Thiên Thiên cũng có khúc mắc với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...