“Dì ơi, thật ra nếu uống một chút thì cũng tốt đấy ạ.” Sở Húc Ninh nói rồi nhìn Sư Niệm đang nốc rượu. Cô bị sặc tới đỏ cả mặt. Anh không hiểu cô ngốc này rốt cuộc định làm gì.
Sở Húc Ninh cũng không nói nhiều, anh uống cạn rượu trong chén. Triệu Uyển Uyển nhìn hai người này đột nhiên đọ tửu lượng với nhau, chỉ có thể khuyên hai đứa ăn thêm đồ ăn vào, cô không biết cháu gái cô biến thành kẻ nghiện ngập như vậy từ bao giờ rồi.
Sở Húc Ninh vẫn tỉnh như sáo, nhưng tửu lượng của Sư Niệm thực sự không ra gì, uống mãi uống mãi rồi gục xuống, gục xuống rồi vẫn còn gào thét đòi uống tiếp.
Triệu Uyển Uyển: “...”
Sở Húc Ninh đặt cốc rượu trong tay xuống, bế Sư Niệm lên. Triệu Uyển Uyển vội vàng bước tới mở cửa phòng của cô ra, để Sở Húc Ninh bế cô vào.
“Tại sao không thích em, tại sao không thích em, anh có biết bao nhiêu người ngoài kia thích em không?” Sư Niệm khoa chân múa tay gào ầm lên như sắp tát thẳng lên mặt Sở Húc Ninh vậy.
Khóe miệng Triệu Uyển Uyển không khỏi co giật, “Con bé này say rượu rất quậy, hay là con đi ăn cơm đi, dì trông nó là được rồi.”
Sở Húc Ninh cẩn thận đặt Sư Niệm lên giường, nhìn cô gái vẫn còn lầm bầm kia. Anh quay đầu nhìn Triệu Uyển Uyển với vẻ áy náy, “Dì đi ăn cơm đi ạ, để con trông cô ấy cho.”
Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm đang điên điên khùng khùng trong cơn say bằng ánh mắt dạy dỗ mãi không xong, “Con bé nói gì con cũng không cần để tâm, nó thích con lâu rồi. Ba năm trước bị con từ chối khiến nó thực sự tổn thương, cho nên có lẽ bây giờ vẫn chưa dám tin chuyện con và nó đã kết hôn đấy.” Sở Húc Ninh khẽ gật đầu. Anh ngồi bên giường nhìn người đang hào hứng mắng mình. Thực ra anh có thể hiểu được.
Yêu ai đó bằng một tình yêu nhỏ bé suốt nhiều năm, không dễ gì để chấp nhận tất cả mọi thứ của hiện tại.
“Con biết, trước đây là con có lỗi với cô ấy. Từ giờ trở đi, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, sẽ không để cô ấy đau lòng thêm nữa.”
Triệu Uyển Uyển cuối cùng cũng thấy yên tâm, “Tối nay con ngủ lại đây đi. Hiện tại chắc ba con bé không có thời gian gặp hai đứa đâu.”
Sở Húc Ninh gật đầu, lúc này anh cũng không đưa Sư Niệm đi được.
Triệu Uyển Uyển liếc nhìn Sư Niệm đang quấy phá thêm lần nữa rồi mới lắc đầu ngán ngẩm bước ra ngoài.
Sau khi Triệu Uyển Uyển rời khỏi phòng, Sở Húc Ninh đóng cửa lại. Người muốn chuốc say anh bây giờ đã say túy lúy.
Sở Húc Ninh định bế cô vào phòng tắm, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Sư Niệm bỗng sáng lên, tin nhắn từ QQ nhảy thẳng lên màn hình, hiển hiện ngay trước mặt Sở Húc Ninh.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, em cảm thấy cần phải nói chuyện này với chị.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cố Tỉ Thành bảo anh Húc Ninh uống nghìn chén cũng không say, khả năng chị chuốc được anh ấy rồi đè ngã anh ấy không lớn lắm đâu, chị nghĩ kỹ lại đi nhé.]
Đè ngã anh?
Nhìn thấy mấy chữ này, khóe miệng Sở Húc Ninh không khỏi co giật. Suy nghĩ của cô ngốc này thực sự quá mới mẻ, tại sao phải chuốc anh say rồi mới nhào tới?
Cô đánh giá đàn ông cao quá, nếu đã say thật thì ai còn tâm trạng nào mà làm chuyện đó nữa chứ.
Sở Húc Ninh bất đắc dĩ cười khổ, có phải anh quá lạnh nhạt với cô rồi không? Để cô phải chọn cách này.
“Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh, đừng bỏ mặc em.” Sư Niệm lầm bầm trong cổ họng. Cô lấy tay kéo kéo cổ áo mình, có vẻ như rất nóng.
Sở Húc Ninh hơi cúi người xuống, cởi cúc áo giúp cô, sau đó đỡ cô gục lên vai mình, cởi áo giúp cô, bên tai anh vẫn là lời khẩn cầu với vẻ sợ sệt đó.
Trái tim Sở Húc Ninh bị tác động, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, “Không đâu, cả đời này cũng không bỏ rơi em đâu.” Sở Húc Ninh khẽ nói rồi bế Sư Niệm đến phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...