[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Thế mới đúng chứ.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Bánh Bao Đậu đâu rồi? Sao không thấy nhỉ?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Nghe bảo anh chàng nhà chị ấy tới nên đi xem phim với nhau rồi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Cố Tỉ Thành đến rồi hả? Anh ấy không nói sẽ đến mà?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao em biết được, không biết hai người đó đang ân ân ái ái ở chỗ nào rồi ấy.]
Sư Niệm liền nói với Sở Húc Ninh, “Cố Tỉ Thành cũng đến thành phố A rồi.”
“Hửm?” Sở Húc Ninh hiển nhiên cũng không biết chuyện, nhưng nghĩ lại, đến thì cứ đến thôi, dù sao người ở lại quân doanh bận tối mắt tối mũi cũng đâu phải mình.
“Ừ.” Sở Húc Ninh lại đáp thêm một tiếng.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Em nhớ ra một chuyện, ngày kia là diễn tập quân sự rồi, hôm nay chưa chắc ba em đã gặp anh đâu.” Dù sao họ cũng ở hai phe đối địch mà, không phải sao?
Sở Húc Ninh khựng lại. Hiển nhiên ban đầu anh không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ cô nhắc tới anh mới thấy không tiện lắm.
Người chỉ huy của hai bên gặp nhau trước khi diễn tập quân sự hai ngày đúng là không ổn thật. Tuy rằng anh chỉ là chỉ huy của một lữ đoàn, Sư Hạ Dương là chỉ huy trưởng của cả đội Đỏ, cho nên...
Sư Niệm nhìn thấy phản ứng của Sở Húc Ninh, trông cô như sắp khóc tới nơi, “Thực sự không thể gặp nhau hả anh?”
“Theo quy định thì là như thế.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.
Bấy giờ Sư Niệm mới thấy rầu rĩ, sao mình nói nhiều vậy nhỉ?
“Phải làm sao bây giờ?”
“Hay là hôm nay đi thăm dì của em đi, chuyện gặp ba em cứ đợi khi diễn tập quân sự kết thúc vậy.” Sở Húc Ninh đề nghị.
Sư Niệm thở dài, “Thế cũng được, để em báo với ba em một tiếng, hôm nay mình không qua đó nữa.”
Tuy rằng Sở Húc Ninh thấy không cần phải làm vậy, bởi chuyện này chắc chắn Sư Hạ Dương cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng Sư Niệm đã nói thế thì anh cứ làm theo lời cô thôi.
Sư Niệm gọi điện thoại cho ba, cảnh vệ của Sư Hạ Dương nhận cuộc gọi, báo rằng Sư Hạ Dương đang họp.
“Niệm Niệm à, Thủ trưởng đang bận lắm, hay để lát nữa anh báo với Thủ trưởng gọi lại cho em nhé?” Cảnh vệ Mã Đống Lương này đã theo Sư Hạ Dương mười năm, lớn hơn Sư Niệm mười mấy tuổi. Anh ấy luôn đối xử với Sư Niệm rất tốt.
“Không cần đâu, chắc chắn ba em cũng quên mất hôm nay có việc gì rồi, cứ để ba em làm việc đi, em không sao.” Sư Niệm nói rồi thẳng thừng cúp máy.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang tức giận kia, “Không phải chuyện này bình thường lắm sao?”
“Có lúc em nghi ngờ, em căn bản không phải là con ruột của ba em thì phải?” Sư Niệm lầm bầm trách cứ, ba cô thực sự không thể nào đáng ghét hơn được nữa.
Sở Húc Ninh thở dài bất đắc dĩ, lúc này chắc chắn là lúc Sư Hạ Dương bận nhất. Ngược lại, họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế sống mái đến cùng, cho nên cứ việc dốc hết sức thôi, không cần phải kiêng dè gì cả.
Chiếc xe dừng lại trước khu nhà của Triệu Uyển Uyển, Sư Niệm định xách đồ bước xuống đã được Sở Húc Ninh đưa tay đỡ lấy.
Sư Niệm đi trước để dẫn đường, Sở Húc Ninh theo sau. Hai người lên tầng, xung quanh đây toàn ngôi sao cả, bởi vì an ninh trật tự ở khu vực này rất tốt, đám thợ săn ảnh không thể nào vào được.
Sư Niệm dẫn Sở Húc Ninh vào thang máy, trong thang máy có một nghệ sĩ già sống ở đối diện nhà Triệu Uyển Uyển đang đi cùng cháu trai của bà ấy.
“Con chào bà Tôn.” Sư Niệm cất tiếng chào.
“Ôi, bà nghe dì con bảo con đã kết hôn rồi à. Đây là bạn đời của con phải không, khôi ngô tuấn tú quá.” Bà Tôn mỉm cười đáp lời, “Bà nói chứ, các con bây giờ đừng học theo đám người kia, vì danh tiếng của mình mà yêu đương cứ lén lén lút lút.”
Sư Niệm gật đầu, ngoan ngoãn khom lưng lắng nghe. Nghệ sĩ này thích cà kê vài câu, họ cứ nghe là được rồi, tuyệt đối không được phản bác, nếu không sẽ chỉ khiến bà lão nói nhiều hơn, điều này Sư Niệm có kinh nghiệm rất sâu sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...