Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mà hết lần này tới lần khác, vẻ đẹp cấm dục đó chỉ càng khiến người ta muốn đẩy ngã anh mà thôi.
Sư Niệm dời mắt của mình đi, nhỏ giọng ho khan một tiếng. Cô phát hiện hóa ra mình chính là một con sói háo sắc, thậm chí còn háo sắc hơn cả anh nữa.
Sở Húc Ninh bước qua nắm lấy tay cô. Sư Niệm nhanh chóng giật ra rồi tự mình đi ra cửa trước.
Lúc này mà còn nắm tay nữa, thật là mất mặt.
Sở Húc Ninh nhìn bàn tay trống trơn của mình, hay lắm, lại có thêm một lý do để anh đánh chết thằng nhóc con kia rồi.
Sư Niệm bước xuống nhà vẫn không dám ngẩng đầu lên, bởi vì cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Sở Húc Ninh mặt không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm, cho cậu bé nào đó ngồi đối diện một ánh mắt cứ liệu hồn.
Âu Dương Tử Huyên nhìn Sư Niệm như đang muốn chôn cả mặt mình vào trong bát thì không nhịn được cười, nói: “Niệm Niệm, cơm trắng ăn ngon đến thế cơ à?”
Sư Niệm nghe vậy giật mình, lại càng thấy xấu hổ hơn.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Dương Tử Huyên một cái, thế nhưng cánh tay lại bị Sư Niệm véo mạnh.
Nhưng anh vẫn tỉnh rụi ăn cơm như thường.
“Tối nay hai đứa có ở lại không?” Cố Tiểu An vì muốn giảm bớt sự ngượng ngùng này liền đổi trọng tâm câu chuyện.
Sư Niệm khựng lại một chút, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Chiều nay còn phải đi qua chỗ Thủ trưởng Sư.” Sở Húc Ninh nói, về tình về lý thì đã cưới con gái của người ta rồi đương nhiên vẫn phải đến nhà người ta một lần chứ.
Cố Tiểu An nghĩ cũng phải.
“Tuy trước đó đã nói hai nhà gặp mặt rồi nhưng con vẫn luôn bận rộn, ba mẹ cũng không tiện gặp mặt mà không có con cho nên lần này con về nhớ phải hẹn thời gian để hai gia đình gặp nhau một lần đấy!” Cố Tiểu An nói rồi nhìn về phía Sư Niệm: “Lễ nghĩa cần thiết vẫn phải làm đầy đủ, không thể để Niệm Niệm chịu thiệt thòi được.”
Đến lúc này Sư Niệm cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu An, lòng cô không thôi cảm động. Tuy rằng bản thân cô chưa bao giờ mong cầu điều gì nhưng được người khác lo nghĩ cho mình cảm giác vẫn rất thích.
“Dạ.” Sở Húc Ninh lên tiếng: “Ăn đi.” Cái này là nói với Sư Niệm còn đang cảm động kia.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy lần này anh Cả trở về có vẻ dịu dàng hơn trước đây rất nhiều ạ?” Âu Dương Tử Huyên đột nhiên lên tiếng nói.
Cố Tiểu An thấp giọng cười thành tiếng: “Cưới vợ rồi không thay đổi mà được sao, thấy thế này mẹ cũng yên tâm được rồi.”
Sư Niệm: “...”
Sao cứ có cảm giác mình lại bị mang ra trêu đùa thế nhỉ?
Sở Húc Ninh cũng biết chắc chắn là hai người này đang cố ý nhưng anh cũng không để bụng chuyện này.
Một bữa cơm này Sư Niệm cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu. Sở Húc Ninh gắp cho cô cái gì cô liền ăn cái đó, chỉ đơn giản là như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ ngồi quây quần trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất. Cố Tiểu An đi chuẩn bị quà tặng giúp bọn họ để lát nữa Sở Húc Ninh sẽ mang đến tặng Sư Hạ Dương.
Sự lo lắng lúc trước khi tới đây của Sư Niệm đều biến thành cảm động, căn nhà này khiến cô có một cảm giác giống như được thương yêu.
Sở Húc Ninh và Sở Húc Hiên đi lên lầu. Cố Tiểu An liền gọi Sư Niệm ra ngoài.
Sư Niệm lại bắt đầu thấy hơi căng thẳng.
Tiết trời vẫn rất đẹp, ánh mặt trời bên ngoài mang theo nhiệt độ ấm áp.
Sư Niệm ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Tiểu An, chờ mẹ chồng của mình lên tiếng.
Cố Tiểu An quay đầu nhìn Sư Niệm. Cô cũng nhìn ra được sự lo lắng của con dâu.
“Con không cần phải lo lắng như vậy đâu, về sau nơi đây cũng là nhà của con.” Cố Tiểu An vừa nói vừa cầm lấy tay của Sư Niệm.
Sư Niệm khẽ gật đầu, dần dần thả lỏng chính mình.
Cố Tiểu An nắm tay con dâu đi đến chòi nghỉ mát cách đó không xa, nói: “Lần đầu tiên mẹ gặp con, con mới chỉ ba tuổi, chớp mắt mà đã lớn đến như này rồi.”
Tất nhiên Sư Niệm nhớ rõ lúc đó là hôn lễ của mẹ nuôi, cũng là lần đầu tiên cô gặp Sở Húc Ninh.
Gặp được người đàn ông khiến cô cả đời này không thể thoát khỏi. May mà bây giờ cô đã có thể ở lại bên cạnh anh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...