Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực đưa Kiều Nhã Nguyễn về trường trước, sau đó mới bảo chú Sở lái xe về nhà.

Nhưng trước đó Thủy An Lạc đã kịp nhảy tót xuống khỏi xe, cô đóng sập cửa lại rồi mới mở miệng nói: "Sở tổng, nhà tôi ở gần đây, tôi có thể tự về được!” Nói xong lập tức lảo đảo chạy đi.

Sở Ninh Dực cau mày nhưng không xuống xe cản Thủy An Lạc lại, vì anh có thể nhận ra, suốt dọc đường Thủy An Lạc đều nghĩ cách nhìn ra ngoài, cô không thích ở bên anh đến vậy sao?

"Chú Sở, chú nói xem, cô ấy ghét tôi đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi, bản thân anh cũng không hề nhận ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu buồn tủi.

Chú Sở hơi ngẩn ra, như thể nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

“Ừm... chắc tại hai ngày trước Thủy tiểu thư bị dọa sợ ấy mà!" Chú Sở cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhưng câu trả lời của ông lại như đâm thẳng vào ngực của Sở Ninh Dực. Tất cả mọi người đều biết cô sẽ bị dọa sợ, nhưng chỉ một mình anh là không biết điều đó.

Sở Ninh Dực có chút buồn bực, anh xua tay bảo chú Sở lái xe đi, nhưng chiếc xe không phóng đi nhanh mà chỉ chầm chậm lái theo sau Thủy An Lạc, lẳng lặng nhìn cô tập tễnh lết chân về nhà.


Lúc xe của Sở Ninh Dực đi chưa được bao xa, bỗng có người gõ lên cửa sổ xe, anh kéo cửa kính xuống, trông thấy người bên ngoài liền cau mày lại: "Cậu quậy đủ chưa?"

Phong Phong nhún vai: "Lần này may mà nhờ có cậu giúp nên tôi mới có lý do để mở họp báo như vậy!" Phong Phong cười cợt nói, có chút ngạo mạn.

Hai đầu lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại, trong khi ấy Thủy An Lạc ở phía trước đã đi ngày một xa.

"Cô ấy đã mất rồi, dù mục đích của cậu có là gì đi chăng nữa thì cậu cũng không nên đối xử một người vô tội như thế chứ." Sở Ninh Dực khẽ trách mắng, có lẽ bởi vì Kiều Nhã Nguyễn là bạn của Thủy An Lạc, vậy nên anh không mong Thủy An Lạc sẽ phải đau lòng khi chuyện này không thể khống chế được nữa.

"Người vô tội?" Phong phong cười lạnh: "Rốt cuộc thì ai mới là người vô tội?” Phong Phong tức giận nói: "Lão Đại, đây là chuyện riêng của tôi, vậy nên tôi mong là anh đừng nhúng tay vào chuyện này.”

"Lão Tứ!" Sở Ninh Dực trầm giọng gọi nhưng Phong Phong đã quay người trở lại trường học: "Chú Sở, chú giúp tôi điều tra xem Kiều Nhã Nguyễn có liên quan gì đến chuyện trước kia của Kỳ Nhu không."

Chú Sở gật đầu rồi tiếp tục lái xe về phía trước.


Lúc Thủy An Lạc về đến dưới lầu thì trực tiếp nhảy lò cò qua đường, nhưng lúc nhảy qua cô phát hiện có một chiếc xe đỗ dưới khu nhà mình, cô nghiêng đầu ngó ngó thử xem, khu dân cư này hiếm lắm mới có một chiếc xe hạng sang thế này đi vào, lại còn đậu ngay dưới khu nhà cô nữa chứ.

Nhìn ngó một hồi cô liền bĩu môi tiếp tục nhảy đi, chả biết họ hàng cô dì chú bác của nhà nào lại phát tài rồi đây. Thủy An Lạc nghĩ rồi vịn tay lên cầu thang nhảy lò cò lên lầu.

Sở Ninh Dực dừng xe lại dưới nhà Thủy An Lạc, chiếc xe Rolls Royce chói lọi kia cũng thu hút ánh mắt của anh. Tất nhiên là anh cũng có chiếc xe này, nhưng đây chỉ đơn thuần là sở thích chung của đàn ông thôi, thích mua về sưu tầm nhưng lại rất ít khi lái. Mà trong thành phố A này, người có chiếc xe thứ hai ngoài người đó ra cũng chẳng còn ai khác.

"Lạc Hiên?" Sở Ninh Dực nghĩ ngay đến cái tên này, xem ra dù mẹ vợ đi rồi nhưng vẫn chưa yên tâm về anh nên mới bảo Lạc Hiên tới đây đây mà.

"Thiếu gia, cậu có muốn lên đó không?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng thì anh vẫn lắc đầu: "Đi thôi!"

Anh không muốn ép Thủy An Lạc quá mức, mà làm vậy đối với anh cũng không tốt.

Vậy nên thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng dây ra một chút, dẫu sao nếu người kia là Lạc Hiên thì anh cũng chẳng cần lo lắng gì cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui