Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

[......: Mau ngủ đi, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, anh cũng đi nghỉ đây.]

[Lạc Thần: Ừ, anh mau nghỉ đi.]

[......: Em còn muốn thức đêm?

[Lạc Thần: Không hề không hề, tuyệt đối không thức!]

[Lạc Thần: Ngủ ngon.]

[......: Ngủ ngon, mau ngủ đi.]

[Lạc Thần: Tuân mệnh thưa cai ngục.]


Cố Tỉ Thành cười mắng một tiếng, sau đó cũng không đi ngủ luôn mà tắt máy rồi lấy bản kế hoạch lúc trước ra bắt đầu chỉnh sửa. Muốn ngày mai có thể chạy đi được thì hôm nay anh nhất định phải làm cho xong cái này.

Mà vừa rồi anh lừa Sở Lạc Nhất chỉ vì không muốn để cô lo lắng thôi.

Sở Lạc Nhất nhìn đèn báo hiệu online của Cố Tỉ Thành chuyển thành xám, cô ngồi thêm một lát rồi mới tắt máy đi tắm rồi ngủ, nếu không sẽ bị túm đuợc mất.

Sở Lạc Nhất tắm rửa xuống lầu rót nước, nhưng sau đó cô phát hiện cửa phòng ba mẹ không đóng.

“Việc nghiêm trọng như vậy mà anh không nói với bọn Lạc Ninh, đến cuối cùng phải làm thế nào?”

Đó là giọng của mẹ cô, có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?

Sở Lạc Nhất tò mò nghĩ nhưng không bước xuống phía dưới.

“Chuyện đúng là nghiêm trọng, thế nhưng nếu như có chút chuyện này mà chúng nó không xử lý được thì cả đời này anh phải đi theo chúng nó mãi chắc? Lúc anh chết thì phải làm sao?” Sở Ninh Dực ngồi xuống giường nhìn Thủy An Lạc đang đi tới đi lui.

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, không cần biết Bạch Hoành có mục đích gì, trước mắt có thể xác nhận rằng thân phận của thằng nhóc đó quả thực không đơn giản. Hơn nữa Bạch Hoành đã tỏ rõ thái độ đối đầu với chúng nó, nếu như anh ra tay lúc này, cứ xem như anh giải quyết được Bạch Hoành thì sao? Chuyện gì anh cũng giúp các con, sau này anh và em đều qua đời thì ai là người giúp đỡ chúng đây?”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng buồn bực ngồi xuống giường.

“Hơn nữa em cũng nên tin tưởng vào các con của em, chúng không phải người ngu ngốc gì đâu.”


“Rốt cuộc Bạch Hoành này là người thế nào vậy, liệu có quan hệ gì với Bạch Dạ Hàn hay không? Trước đây Bạch Dạ Hàn chính là người của Long gia, đúng là dai như đỉa mà.” Thủy An Lạc buồn bực nói, hoàn toàn không ngờ cái người đã chết nhiều năm như vậy còn dùng cái cách này để thể hiện sự tồn tại của mình.

“Đúng là Bạch Hoành đang chiếm cứ nơi ở cũ của nhà họ Long, nhưng Bạch Dạ Hàn không có bất cứ người thân nào cả.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Làm sao mà anh biết được liệu bên ngoài hắn ta có người đàn bà nào khác hay không?” Thủy An Lạc nói thẳng.

Sở Ninh Dực khựng lại một chút: “Nói cũng phải.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, anh có thể đáng tin cậy hơn một chút được không hả?

Sở Ninh Dực khẽ cười, ôm Thủy An Lạc, nói: “Không có vấn đề gì đâu, cứ để Bạch Hoành này đấu với con trai em một trận cũng tốt. Nếu không mãi mãi thằng bé cũng không biết được điểm yếu của bản thân mình là gì.”

Bạch Hoành?


Sở Lạc Nhất thả nhẹ bước chân đi xuống nhà, cái tên này thật quen thuộc, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?

“Bạch Hoành? Bạch Hoành?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nhớ ra cái người tên Bạch Hoành kia. Chính là người đàn ông mà họ đưa ra sân bay vào buổi tối hôm đó, anh ta nói anh ta tên là Bạch Hoành.

Sở Lạc Nhất khẽ chửi một tiếng, cảm giác như cô bị gài bẫy rồi, đó chính là đại Boss của đám phản diện kia sao?

Sở Lạc Nhất vào bếp, vừa lấy nước vừa nhớ lại cảnh tượng ở sân bay ngày hôm đó, hóa ra cái người tên là Bạch Hoành kia thật ra đang theo dõi cô.

Hơn nữa cái tên Bạch Hoành này còn ở tại nhà cũ của Long gia. Không hiểu sao Sở Lạc Nhất lại có cảm giác chuyện của nhà họ Long nhất định có liên quan tới người này, không rõ nguyên nhân nhưng cô cảm nhận được như thế.

Bạch Hoành.

Sở Lạc Nhất yên lặng nhớ kỹ cái tên này, nghĩ đến dáng vẻ của tên đó, còn cả giọng điệu mà ba cô vừa mới nói. Có vẻ như hắn ta khá lợi hại, dù sao những người có thể khiến ba cô công nhận cũng không được mấy người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui