Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Vậy nên khi Kiều Nhã Nguyễn tìm từ nhà Thủy An Lạc đến khách sạn, lại từ khách sạn chạy bệnh viện thì liền thấy một màn như vậy. Sở tổng đang cẩn thận đút cháo cho ai kia, cứ đút một thìa lại lau miệng một lần, nhìn kiểu gì cũng giống đang bón cho trẻ con ăn.
Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được mà rùng mình một cái, quả nhiên Sở tổng hạ phàm cũng thật khác người.
Thủy An Lạc nhanh mắt trông thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đứng ở cửa vội vẫy tay với cô nàng: "Lão Phật Gia, sao tự dưng lại tới đây?"
Kiều Nhã Nguyễn nhún nhún vai bước vào: "Đến nhà mày thì thím Vu bảo mày đi dự tiệc, đến khách sạn mới biết chuyện vừa xảy ra nên tới đây! Mày không sao chứ?"
Thủy An Lạc khẽ nhún vai, người có chuyện không phải là cô mà là cái con mẹ động kinh kia.
Sở Ninh Dực thấy Kiều Nhã Nguyễn tới và Thủy An Lạc cũng ăn được kha khá cháo rồi nên anh đứng dậy nhường lại không gian cho hai người, đi giải quyết chuyện của mình.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đi ra, không nhịn được chậc chậc hai tiếng: "Sở tổng nhà mày chu đáo thật đấy! Tao còn tưởng mày bị thương đến mức không chữa nổi, cần phải có người đút cho ăn nữa cơ.”
"Đệt! Mày mới bị thương không chữa nổi ấy?" Thủy An Lạc nói rồi định vén chăn bước xuống giường. Nhưng vừa cúi đầu đã thấy một đôi giày đế bằng mới ở dưới đất, cô có chút giật mình. Vậy ra chuyện ban nãy Sở Ninh Dực không bảo chú Sở đi làm chính là tự đi mua giày cho cô à.
Con tim Thủy An Lạc bỗng hẫng một nhịp.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo tầm mắt của cô, lại chậc chậc nói: "Đây là vết thương do con mẹ kia gây ra à, muốn phế chân mày luôn hả! Cô ta không biết mày là người của Sở Ninh Dực sao?”
Thủy An Lạc xỏ chân vào giày mới, vừa mềm lại thoải mái, hơn nữa cũng không chạm đến chỗ vừa bị thương trên chân cô.
Đi giày vào xong, Thủy An Lạc ngoảnh lại nói với Kiều Nhã Nguyễn: "Bại não ấy mà, cơ mà cô ta cũng chẳng khá khẩm hơn tao đâu, cái mũi phẫu thuật của cô ta bị lệch luôn rồi, đã thế còn bị lên cơn động kinh nữa.”
"Hình như tao vừa bỏ lỡ một màn kịch hay rồi thì phải." Kiều Nhã Nguyễn bật cười đứng dậy đỡ lấy Thủy An Lạc: "Mày đi được không đó?"
"Không sao, đỡ nhiều rồi!" Thủy An Lạc vừa nói vừa giẫm giẫm chân xuống đất, xem ra chỉ cần không bước mạnh thì vẫn có thể đi lại được.
Lúc Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi cửa liền thấy Sở Ninh Dực đang đứng ở hành lang gọi điện thoại, hình như anh muốn người ở đầu bên tìm ai đó, nghe giọng có vẻ không ổn cho lắm.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sở Ninh Dực nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại liền thấy hai người đang đứng trước cửa. Anh cất di động rồi bước tới, chẳng thèm báo trước một tiếng mà bế bổng Thủy An Lạc lên luôn.
"Úi..."" Kiều Nhã Nguyễn thốt lên một tiếng rồi tự giác lùi lại phía sau, tung thức ăn cho chó bất ngờ thế này làm cô phòng không kịp hu hu.
Thủy An Lạc cũng sửng sốt, sau đó liền giãy dụa đòi xuống: "Tôi có thể tự đi được!"
Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn cô, cái nhìn khiến cô có cảm giác lạnh như một tảng núi băng vậy.
Thủy An Lạc quyết định im luôn, được rồi, bà đây không nói nữa là được chứ gì.
Sở Ninh Dực thấy cô chịu yên rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, có điều trông sắc mặt của anh có vẻ khá là ngưng trọng: "Lão Tứ làm việc có chút ngang bướng, cô đừng để trong lòng! Tốt nhất là cứ tránh xa cậu ta ra một chút, hai người không phải là cùng một kiểu người đâu.”
Thủy An Lạc nghe mà choáng váng cả đầu óc, trong khoảng thời gian cô không sờ đến điện thoại thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ, nhưng vì cô là một người thông minh nên có thể nghe ra Sở Ninh Dực đang có ý tốt khuyên bảo mình, hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ đến việc có thể có gì đó với Phong Phong, tên kia không quấn lấy cô là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...