Từng hàng chiến sĩ đang đứng thẳng tắp, sau khi Sở Húc Ninh tới, các Đoàn trưởng và Doanh trưởng ở hàng đầu tiên bước lên.
Cố Tỉ Thành đứng hàng đầu của đoàn Ba, đứng cạnh anh là tên cà lơ phất phơ Tần Thiếu Bạch.
Sở Húc Ninh đứng ở giữa, nhìn đoàn người bên dưới: “Tôi không có gì cần nói cả, nếu như lần này chúng ta thua quân Đỏ, nhẹ thì phạt lỗi cả lữ đoàn, nặng thì phải xóa bỏ phiên hiệu.”
Sở Húc Ninh nói xong cả thao trường liền im phăng phắc.
“Tuy nói doanh trại kiên cố, binh lĩnh vững vàng, mọi người sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu như doanh trại này mất đi, mọi người cũng sẽ không còn nhà nữa, cho nên tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là... tất thắng.”
“Tất thắng...”
“Tất thắng...”
Trong phút chốc, cả thao trường vang rền tiếng hô hào, phá tan sự tĩnh mịch vừa rồi.
Tần Thiếu Bạch ngoảnh lại nhìn đoàn người ngay ngắn. Anh ta nhìn Cố Tỉ Thành đang dứng thẳng bên cạnh, nhếch miệng cười: “Lần nào vào thời khắc này tôi cũng cảm thấy đây là một lũ ngốc. “
“Đây gọi là cổ vũ tinh thần quân lính. Kẻ lúc nào cũng hành động một mình như anh không hiểu được.” Cố Tỉ Thành vẫn không nhúc nhích đáp lại.
“Thế sao cậu không hô?” Tần Thiếu Bạch lại hỏi.
“Ngu quá.”
Hơn nữa anh cũng không cần phải cổ vũ tinh thần gì, vì trái tim tất thắng của anh rất mạnh mẽ.
Tần Thiếu Bạch: “...”
“Ba năm không gặp, không ngờ cậu vẫn đê tiện thế.” Tần Thiếu Bạch thở dài.
“Như nhau cả thôi.” Cố Tỉ Thành không hề khách khí đốp lại.
Lễ tuyên thệ luôn được tổ chức trước khi ra quân, thật ra đây chỉ là một buổi lễ cổ vũ lòng quân và hô hào khẩu hiệu.
“Tối ngày kia sáu giờ tập trung, mỗi đoàn để lại một liên để trông giữ nhà cửa, giải tán.” Sở Húc Ninh hô lớn.
“Chờ đã.” Tần Thiếu Bạch bỗng lên tiếng.
Sở Húc Ninh quay lại thấy Tần Thiếu Bạch đi tới.
Hiện tại, chức vụ của Tần Thiếu Bạch cũng ngang hàng với Sở Húc Ninh, chỉ có điều trước mắt Sở Húc Ninh giữ quyền Lữ đoàn trưởng, chức hiệu chính thức vẫn phải chờ có văn kiện gửi xuống.
“Tôi nói này, diễn tập quân sự sắp bắt đầu rồi. Nếu như lần quân diễn này Lữ đoàn của chúng ta xoay chuyển được tình thế, vậy thì những gì nên ở đây thì cứ giữ nó ở đây. Lữ đoàn này, những người này đều nợ vợ Lữ đoàn trưởng của mọi người một lời xin lỗi đấy.” Tần Thiếu Bạch nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Sở Húc Ninh khẽ biến, “Tần Thiếu Bạch.”
Tần Thiếu Bạch quay lại nhìn Sở Húc NInh, “Tôi biết, Tiểu Sư Niệm là vợ anh, anh không muốn để chuyện nhà và chuyện công dính vào nhau, cho nên câu này để tôi nói thay anh, tôi sẽ lấy lại công bằng cho Tiểu Sư Niệm.”
Sở Húc Ninh nghe tới đây, hai tay siết chặt lại.
“Dù sao thì cô ấy cũng từng cứu mạng tôi.” Tần Thiếu Bạch lại nói thêm một câu.
“Chị dâu mau tới đây, mau tới đây.” Kèn Nhỏ kéo Sư Niệm đến, hành lễ trước mặt họ sau đó lại chạy về đội mình.
Sư Niệm bị kéo tới, vừa mới đứng vững lại đã trông thấy hàng người đứng bên kia.
Cô nhất thời sững sờ, cứ ngẩn người ra đó nhìn Sở Húc Ninh như thể đang nói: Không phải em muốn đến đâu, em thật sự bị kéo đến đấy.
Ban nãy, Kèn Nhỏ chạy đến nhà cô, chẳng nói chẳng rằng gì kéo thẳng cô tới đây.
Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh sắp lên tiếng, vội giơ hai tay mình lên: “Không phải em muốn đến mà, giờ em sẽ đi ngay đây.” Sư Niệm cảm thấy chắc chắn là Kèn Nhỏ đang bẫy cô, nếu không tại sao lại làm như vậy chứ?
Tần Thiếu Bạch nhíu mày nhìn Sở Húc Ninh.
Trước khi anh ta kịp nắm lấy tay Sư Niệm, Sở Húc Ninh đã nắm lấy tay cô.
“Đừng đi vội, ở đây vẫn còn chuyện.” Sở Húc Ninh bất ngờ cất tiếng.
Sư Niệm sững người, cô quay lại nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...