Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Không thể vứt con chip kia đi, đồng nghĩa với việc máy bay không người lái vẫn sẽ bám theo Sở Húc Ninh.
Cho dù có lui được lên thuyền cũng sẽ kéo cả máy bay không người theo, hoàn toàn không có lợi ích gì.
Lão Bạo với Ngô Ca đứng bên ngoài cũng đang nhìn về phía bên kia, còn ba phút nữa là chiếc thuyền này sẽ xuất phát.
Lực tấn công của máy bay không người lái quá mạnh mà lại không thể phá hủy nó, cho nên dù có Lạc Hiên gia nhập cũng chỉ có thể giúp yểm hộ cho Sở Húc Ninh.
“Tôi đã bảo rồi, vứt con chip kia đi có phải là xong không!” Lạc Hiên nhìn người đàn ông đang trốn sau bức tường nghỉ một chút, chạy nguyên một buổi tối mà hơi thở vẫn nhẹ nhàng, bảo sao Sở Lăng Phong vẫn luôn coi đứa con trai này là người nối nghiệp.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, ánh mắt không chút dao động: “Con chip còn, người còn. Người chết, con chip vẫn còn.”
“Không thể hiểu nổi mấy đứa nữa.” Lạc Hiên nói rồi lại ra hiệu cho Sở Húc Ninh mau chạy đi, bởi vì đám người phía sau đã đuổi kịp, để anh ta phụ trách đi xử lý đám người đó.
Ngô Ca với Lão Bạo thấy tình hình bên kia rồi cũng xuống thuyền, không cần biết thế nào, trước hết vẫn phải để lão đại lên thuyền đã.
Sư Niệm không chớp mắt quan sát tình hình. Cô biết đây không phải là quay phim, một khi sai sót thì không có chuyện quay lại mà là chết người thật sự.
Lòng Sư Niệm nóng như lửa đốt, trong lúc nhất thời đầu óc cô đặc quánh lại nên không thể nghĩ ra được cách gì.
Cố Thanh Trần đứng bên cạnh Sư Niệm, chỉ sợ cô nghĩ luẩn quẩn rồi cứ thế nhảy xuống.
Thời gian càng ngày càng gần, tay chân của Sư Niệm đã không còn chịu sự khống chế của não bộ nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có mấy chữ, phải làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Nếu như lúc này có Bánh Bao Đậu ở đây thì tốt rồi, nhất định con bé sẽ biết nên làm gì.
Sư Niệm đang vô thức đi lòng vòng thì đột nhiên trông thấy một cái lưới đánh cá vứt chỏng chơ ở góc thuyền. Cô lập tức ngẩng đầu, nói: “Lão Miêu! Mau qua giúp tôi một tay!”
Vừa rồi do bảo vệ Tần Thiếu Bạch mà Kèn Nhỏ cũng bị trúng một phát đạn trên đùi, cho nên lúc này anh ta đang được sơ cứu.
Lão Miêu nhanh chóng đi ra. Anh ta đã không còn thành kiến với Sư Niệm như trước kia nữa.
“Chị dâu, có chuyện gì sao?” Lão Miêu thấy Sư Niệm đang kéo lấy cái lưới đánh cá ở góc phòng.
Mặc dù Cố Thanh Trần không biết Sư Niệm muốn làm cái gì nhưng vẫn để hai thủy thủ trên thuyền đi qua giúp đỡ cô.
Sư Niệm dụi dụi cái mũi của mình rồi để hai thủy thủ kia quăng lưới đánh cá xuống biển.
Lão Miêu tò mò hỏi: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy?”
Sau khi đám thủy thủ xuống rồi, Sư Niệm để bọn họ đè lưới đánh cá xuống thấp nhất có thể, một lát nữa lúc cô ra hiệu thì bọn họ kéo lưới đánh cá lên.
“Bắt máy bay không người lái.” Sư Niệm nói rồi nhìn về phía Lão Miêu: “Anh đi kéo Sở Húc Ninh tới đây, sau đó Sở Húc Ninh sẽ nhảy xuống băng qua cái lưới đánh cá đó. Tôi cho người kéo lưới đánh cá lên vậy là có thể nhốt cái thứ đồ chơi chết tiệt kia ở trong lưới rồi!”
Lão Miêu nghe thấy cô nói vậy hai mắt liền sáng rực lên.
Còn về phần Tần Thiếu Bạch đang tựa ở cửa khoang thuyền vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang tất tưởi thu xếp mọi chuyện. Từ lúc cô vì bảo vệ bạn bè mà kéo anh ta đi để dẫn dắt máy bay không người ra chỗ khác, đến khi cô bằng lòng vì Sở Húc Ninh mà lấy mạng sống của mình ra đánh cược, tiếp đến vì muốn bọn họ an toàn mà không tiếc đặt bản thân mình vào tình huống nguy hiểm, thậm chí còn cãi lại lời của Sở Húc Ninh, cho đến lúc này...
Cô gái bé nhỏ trước mắt luôn mang đến cho anh ta những bất ngờ khác nhau.
Chỉ tiếc rằng anh ta đã tới chậm một bước.
Lão Miêu không hề nghi ngờ mà dứt khoát nhảy xuống thuyền, thông báo cho Sở Húc Ninh kế hoạch của Sư Niệm.
Sở Húc Ninh thoáng kinh ngạc, nhưng đã kịp hoàn hồn lại vì suýt bị người ta tập kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...