Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô, rồi lại nhìn cái chân đang sưng húp của cô, anh muốn làm gì à, chẳng phải rất rõ đấy sao.
"Không cần anh phải lo! Tôi tự đi được!" Thủy An Lạc lại khôi phục thái độ lạnh nhạt của mình, cô vùng vẫy muốn trèo xuống.
Nhưng Sở Ninh Dực lại càng ôm chặt hơn, sao anh có thể cho phép cô thoát ra được.
"Thủy An Lạc, em đừng có quậy nữa!" Sở Ninh Dực khống chế cơ thể giãy giụa của cô, trầm giọng cảnh cáo.
Cơ mà làm gì có chuyện Thủy An Lạc sẽ ngoan ngoãn chịu nghe lời anh, cô vẫn vùng vẫy liên hồi: "Anh buông tôi ra!" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Còn quậy nữa có tin là anh hôn em tại đây luôn không hả!" Sở Ninh Dực đen mặt lên tiếng.
[Điều thứ 2 trong bí kíp yêu đương: Phụ nữ không nghe lời thì hôn, hôn đến khi nghe lời mới thôi!]
Đây là điều mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói với Sở Ninh Dực. Tuy rằng anh cảm thấy cách này quá không đáng tin vả lại đây cũng chẳng phải chuyện anh có thể làm ra được.
Thủy An Lạc giật mình sửng sốt, hoàn toàn không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy, anh đang nói cái gì vậy?
Còn quậy nữa có tin là anh hôn em luôn không hả?
Đây... sao có thể là lời mà anh có thể thốt ra được?
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bị sự kinh ngạc lấp đầy, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực của cô như thể đang muốn hỏi: Sở tổng à, có phải anh đang bị cái gì đó nhập vào người không?
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đã chịu bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục một tiếng, đúng là cách làm của Kiều Nhã Nguyễn tốt thật. Nhưng không hiểu sao Sở Ninh Dực lại có chút cảm giác mất mát, nếu cô vẫn tiếp tục không chịu nghe lời thì có phải anh có thể hôn cô rồi không?
Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực bế vào phòng trực của y tá. Khi thấy y tá mang rượu thuốc tới, không đợi các ý tá kịp động tay vào, Sở Ninh Dực đã đích thân nhận lấy rượu thuốc rồi ngồi xuống đối diện với Thủy An Lạc, đặt chân cô lên đùi mình, anh nhẹ nàng cầm khăn ướt lau hết vết bẩn trên chân cô trước. Cái vẻ nghiêm túc và tỉ mỉ này cứ như thể đang lau chùi một món đồ trang sức cực kỳ quý giá, chỉ sợ hơi mạnh tay một chút là có thể phá hủy món đồ trang sức ấy vậy.
Sở Ninh Dực cẩn thận lau sạch hai chân của cô. Kiều Nhã Nguyễn nói nếu không biết cái gì là quan tâm không màng đến lí trí, vậy thì hãy học cách đích thân làm mọi thứ vì cô, có lẽ chẳng bao lâu sau anh có thể tự tìm được đáp án mình cần.
Sở Ninh Dực vốn cho rằng trong bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô thì đó chính là đối tốt với cô rồi, nhưng hiện tại khi anh đích thân làm mọi thứ cho Thủy An Lạc, anh mới phát hiện anh không hề chán ghét cảm giác này, thậm chí còn có cảm giác thành tựu hơn là mở miệng sai người khác làm.
Thủy An Lạc được chăm sóc như vậy nhưng vẫn lo ngay ngáy trong lòng, cô chỉ muốn hỏi một câu: Sở tổng, có phải anh bị cái gì kỳ quái nhập vào người rồi không? Nhưng cô có cảm giác nếu cô hỏi anh câu này thật thì chắc Sở Ninh Dực sẽ bóp chết cô mất.
"Thủy An Lạc, anh muốn nói hai câu!" Sở Ninh Dực vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thủy An Lạc run bắn người, Sở Ninh Dực thế này kỳ quái quá, cô liền trưng ra vẻ mặt: Bé nhát gan lắm, đừng dọa bé mà.
"Đây là lần đầu tiên anh thật sự thích một người!" Sở Ninh Dực khẽ nói: "Thế nên mới không biết phải làm thế nào cả!"
Lần này cả người Thủy An Lạc run lên thật, cô nhìn ra ngoài, anh nói dối, mối tình đầu của anh rõ ràng là Viên Giai Di, hồi đó quan hệ giữa hai người tốt đến thế cơ mà, anh vì Viên Giai Di mà còn chẳng màng tới chuyện kết hôn nữa kìa, giờ lại nói lần đầu tiên thích một người á.
Có quỷ mới tin!
Không đúng, quỷ cũng đếch thèm tin!
"Anh..."
"Được rồi, vừa xong anh đã nói hai câu rồi đấy!" Thủy An Lạc lập tức cắt ngang lời Sở Ninh Dực. Sở tổng kỳ quái thế này khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Chẳng lẽ hôm qua người bị đả kích không phải là cô mà là Sở tổng à?
Trên trán Sở Ninh Dực dần hiện thêm mấy cái vạch đen, cô không muốn nghe anh nói đến thế cơ à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...