Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tầng ba mươi sáu, khách sạn Sở Thị.

Khi Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã đến nơi, David William đã tới rồi, lúc này anh ta đang đứng trong phòng, quan sát cách bày biện, trang trí của nơi này.

Sau khi Sở Lạc Duy bước vào, David William mới quay đầu nhìn lại. Thấy Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã, rõ ràng anh ta có vẻ mờ mịt trong giây lát, dường như đang muốn hỏi: Người hẹn tôi chỉ là một thằng nhãi thôi sao?

Sở Lạc Duy nhìn David William, vẫn nở nụ cười và gật đầu khẽ như lời chào trước.

“Cậu là... Sở tổng?” Tiếng Trung của David William không tốt lắm, nhưng vẫn đủ để người ta nghe hiểu rõ ràng.

Sở Lạc Duy gật đầu, dẫn Kiều Vi Nhã tới ngồi xuống đối diện David William.

Phục vụ vào phòng để chờ họ gọi món. Sở Lạc Duy đưa thực đơn cho Kiều Vi Nhã rồi tiếp tục nhìn về phía David William, “Anh William không cần tò mò, người hẹn anh tới đây là tôi, không phải ba tôi.”

David William tiếp nhận sự thật này, khẽ nhún vai, “Cậu tìm tôi làm gì?”

Kiều Vi Nhã trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy, dường như cô đang nói, cậu bảo tôi tới đây chỉ để gọi món thôi sao?

“Sở tổng hẹn anh William sao không cho em đi cùng thế?”


Kiều Vi Nhã còn chưa kịp nhận được đáp án từ Sở Lạc Duy đã nghe thấy chất giọng khiến cô chán ghét, “bụp” một tiếng, Kiều Vi Nhã gập quyển thực đơn lại.

Cửa phòng bị mở ra, một bóng người xinh đẹp đứng ở cửa, mà bóng dáng đó khi nhìn thấy Kiều Vi Nhã rõ ràng cũng khựng lại, nhưng vẫn bước vào.

Mạch Thụy bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh David William. David William ôm eo cô ta, không để tâm tới người ngoài, trao cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng.

Kiều Vi Nhã: “...”

Quả nhiên, bữa cơm này cô nuốt không trôi rồi.

Nụ hôn “gặp mặt” của bên kia kết thúc, Mạch Thụy cuối cùng cũng nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Sở tổng có việc sao không gọi tôi? Có khi tôi còn giúp được Sở tổng đấy.”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ tươi cười của cô ta mà chỉ hận không thể qua đó xé toạc miệng cô ta ra.

Biểu cảm trên mặt Sở Lạc Duy không hề thay đổi, có vẻ như sự xuất hiện của người này đã nằm trong dự tính của cậu.

“Đã biết rằng tôi không gọi cô, tại sao còn không mời mà đến?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy không hề khách sáo, thậm chí có thể nói rằng cậu rất thẳng thừng.


Mạch Thụy hiển nhiên đã quen với sự thẳng thắn của Sở Lạc Duy, cho nên không hề để bụng, “Bởi vì Sở tổng không mời tôi, cho nên tôi đành không mời mà đến. Sở tổng rõ ràng cũng biết chuyện này mà tìm đến tôi là đường tắt nhanh nhất cơ mà.”

David William nhìn họ, hoàn toàn không hiểu gì.

Kiều Vi Nhã đặt cuốn thực đơn trong tay lên bàn, nhìn thẳng vào Mạch Thụy.

Mạch Thụy vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, kiêu ngạo như một con công xòe đuôi.

Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy cầm thực đơn lên, thong thả gọi món.

Kiều Vi Nhã nhất thời không hiểu nổi tại sao Sở Lạc Duy lại gọi cô đến đây?

Nhưng cô biết rằng, nếu Sở Lạc Duy đã gọi mình tới, vậy chắc chắn là có nguyên do.

Chỉ có điều bây giờ cô vẫn chưa đoán ra nguyên do ấy là gì.

Sở Lạc Duy gọi vài món, sau đó đưa quyển thực đơn cho phục vụ, sau khi phục vụ ra ngoài, Sở Lạc Duy mới cất lời, “Nghe nói anh William đây có dự định tới Trung Quốc phát triển sự nghiệp, không biết đã chọn được công ty đại diện chưa?”

“Sao thế, Sở tổng trước nay luôn lạnh lùng lại đang chìa cành ô liu ra sao?” Mạch Thụy cất tiếng cười yêu kiều.

Kiều Vi Nhã nhìn Mạch Thụy với vẻ chán ghét, nghĩ ngợi một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi đâu đấy?” Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hỏi.

“Người không nên đến lại đến đây, ra ngoài hít thở không khí một chút.” Kiều Vi Nhã nói, nhìn Mạch Thụy thêm lần nữa, sau đó xoay người đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui