Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đính hôn?

Cặp mắt to tròn của Sở Lạc Nhất đảo quanh. Chắc ba cô sẽ không đồng ý đâu. Với tính khí của ba cô, ba của Cố Tỉ Thành mà không tới thì chuyện này chắc chắn không thể quyết được.

“Chuyện này à, anh thử nói với ba em xem. Dù sao chắc ba cũng không thể đồng ý được đâu.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, sau đó quay người định chạy mất.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, lúc cô quay đi liền kéo cô lại.

“Cẩn thận.” Cố Tỉ Thành nói tới đây đã kéo cô ôm vào lòng, suýt nữa là cô bị va vào người đằng sau rồi.

Sở Lạc Nhất giật mình, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

“Xin lỗi.” Cố Tỉ Thành nói với người đàn ông phía sau.

Sau khi Sở Lạc Nhất đứng vững lại được mới nhìn rõ người đàn ông mà cô vừa mới suýt va vào.

Người này mặc một bộ vest trắng, trông rất đẹp, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nheo lại nhìn Sở Lạc Nhất.

“Xin lỗi, xin lỗi anh.” Sở Lạc Nhất tựa vào lòng Cố Tỉ Thành xin lỗi.

“Cứ hấp ta hấp tấp thôi.” Cố Tỉ Thành khẽ mắng cô rồi lại nhìn người kia gật nhẹ, sau đó mới đưa Sở Lạc Nhất đi khỏi đây.


“Hề hề, có anh ở đây em sợ gì chứ?” Sở Lạc Nhất bám lên cánh tay anh, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Cố Tỉ Thành cũng không để ý, ôm lấy cô quay về.

Bạch Hoành nheo mắt nhìn người đang đi xa dần, đính hôn sao?

Hắn đã đồng ý chưa?

Hắn nhất định phải có được Sở Lạc Nhất.

“Người vừa rồi đẹp trai thật đấy.” Lúc Sở Lạc Nhất đi tới cửa liền ngoảnh lại nhìn người đã mất dạng từ lâu.

Cố Tỉ Thành xoay đầu cô lại, “Anh ta đẹp trai hay anh chàng đẹp trai nhà giàu của em đẹp trai hả?” Cố Tỉ Thành tỏ ý anh ghen rồi đấy.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn anh rồi đẩy luôn cửa phòng ra, “Tất nhiên là ba em đẹp trai nhất rồi.”

Sở Lạc Nhất nói xong, đắc ý nhìn Cố Tỉ Thành, có giỏi thì anh nói tiếp đi?

Người đàn ông trong phòng vốn đang buồn chán nghịch điện thoại, lúc nghe thấy câu này rõ ràng đã vui lên không ít. Tuy mặt vẫn đanh ra đó nhưng ý cười nơi khóe mắt thì không thể giấu đi được.

Cố Tỉ Thành: “...”


Anh dám nói gì chứ?

Anh chẳng dám nói gì hết.

Sở Lạc Nhất đi tới ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực, lại vươn tay ôm lấy cổ ba mình, cười tí tởn nói: “Có phải ba của con đẹp trai nhất không nè.”

Thủy An Lạc nghe thấy vậy liền quay lại trừng mắt nhìn con gái.

Diệp Ngữ Vi cũng không có ý kiến gì về hành động này của Sở Lạc Nhất, ngược lại còn nói: “Đính hôn là chuyện lớn, cũng không phải một mình tôi quyết là được, chờ tôi về tôi tôi nói với ba nó rồi sẽ cùng ba nó tới đây. Mà tôi đang sợ giờ tôi mà đi một cái là sẽ mất cô con dâu này mất thôi.”

Cố Tỉ Thành nhướng mày, nghĩ tới dáng vẻ của cô vừa rồi khi thấy gã đẹp trai kia, chuyện này đúng là không phải không có khả năng đâu.

“Bao giờ thì ba con về ạ?” Cố Tỉ Thành bỗng hỏi.

“Vội cái gì? Con gái tôi mới mười tám thôi.” Sở Ninh Dực giọng đều đều nói.

Cố Tỉ Thành không lên tiếng nữa.

Sở Lạc Nhất vẫn cười khúc khích ôm ba mình, nhìn Cố Tỉ Thành ăn quả đắng.

Diệp Ngữ Vi cũng trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nói: “Đêm nay ba con mới về được, mà con không định cho Nhất Nhất về nghỉ đã à?”

Cố Tỉ Thành bị ba vợ tương lai và mẹ mình hùa với nhau nói cho một trận, quyết định im bặt luôn.

Sau bữa tối, Thủy An Lạc tỏ ý muốn tiễn Diệp Ngữ Vi, cũng tiện để cho hai đứa nhỏ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Cố Tỉ Thành không có ý kiến gì, vừa hay anh vẫn chưa ở bên Sở Lạc Nhất đủ. Lần này anh đi ít thì cũng phải mười ngày nửa tháng không gặp được nhau, nhiều cũng phải vài tháng, nên giờ anh không nỡ về luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui