Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Cố Tỉ Thành không kiên trì muốn biết đáp án, anh vẫn tiếp tục lái xe.
Anh không có bất cứ yêu cầu gì với Sở Lạc Nhất cả, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Sở Lạc Nhất vê cằm mình nhìn Cố Tỉ Thành đang chăm chú lái xe, “Nếu em thật sự làm con sâu gạo, anh cũng không chê em sao?”
“Cầu còn không được ấy.” Cố Tỉ Thành nói thật.
Sở Lạc Nhất nhếch môi cười. Cô nhìn con đường ở phía trước. “Chúng ta đi thẳng đến Viện Bảo tàng Mỹ thuật à?”
“Ừm, mẹ anh ở bên kia có người đón rồi.” Cố Tỉ Thành đáp lại cô.
Sở Lạc Nhất lấy tay che lại mặt mình. “Sao anh có thể làm như thế? Chắc chắn mẹ anh sẽ nghĩ là do em cố ý!”
Cố Tỉ Thành buồn cười nhìn dáng vẻ ảo não của cô, “Mẹ anh sẽ không trách em đâu.”
“Mẹ anh đã không thích em từ trước rồi!” Sở Lạc Nhất nghiến răng, nói. “Giờ càng không thích hơn ấy.”
Cố Tỉ Thành cười càng sung sướng hơn. Anh dừng xe ở bãi đậu nhưng không lập tức xuống xe mà quay sang nhìn Sở Lạc Nhất, bật ra tiếng cười trầm thấp: “Em để ý mẹ chồng tương lai đến vậy cơ à?”
“Tất nhiên rồi.” Ở thời điểm này, các cô gái khác sẽ nói “đáng ghét”, chỉ riêng cô nói hai chữ “tất nhiên” này.
“Ha ha ha~” Cố Tỉ Thành cười ầm lên, đúng là người mà mình để ý mà.
Cố Tỉ Thành mở cửa xe. Anh đi qua cửa bên kia rồi đỡ cô xuống. “Không sao đâu. Mẹ anh tin tưởng vào mắt nhìn người của con trai mình lắm.”
Sở Lạc Nhất nửa tin nửa ngờ nhìn anh, mặt đầy vẻ hoài nghi.
Buổi triển lãm tranh lần này không được công bố rộng rãi nên những người được mời tham dự cũng không nhiều, hầu hết đều là doanh nhân. Nếu ai thấy thích bức tranh nào có thể mua luôn.
Diệp Ngữ Vi không hiểu nhiều về hội họa. Cô được mời là bởi vì Cố Tỉ Tước là người có tiền, cho nên cô đến đây cũng trở thành đối tượng được tất cả mọi người chú ý.
Diệp Ngữ Vi dừng lại ở trước một bức tranh do Sở Lạc Nhất vẽ, là một bức vẽ giang sơn gấm góc, rất hùng vĩ. Một cô gái mười tám tuổi mà có thể vẽ ra được một bức tranh như thế này thì cũng không hề đơn giản.
“Cô Cố cảm thấy bức họa này thế nào?” Tiếng nói của Mạch Thụy đột nhiên vang lên, chỉ mấy giây sau cô ta đã đi đến cạnh Diệp Ngữ Vi.
Diệp Ngữ Vi quay đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, “Cô là, An...”
“Cô Cố có thể gọi tôi là Mạch Thụy.” Mạch Thụy mỉm cười. “Cô Cố cảm thấy bức họa này thế nào? Nghe nói vị họa sĩ Summer này là một kẻ sao chép đấy ạ.”
Diệp Ngữ Vi đã nhớ ra cô gái này là ai, là một nữ minh tinh.
“Tôi không hiểu về hội họa nên không thể nói gì được?” Diệp Ngữ Vi tỏ ra thờ ơ.
Mạch Thụy hơi im lặng, nỗi hận với Sở Lạc Nhất lại càng tăng thêm. Ai cũng chọn cách tin tưởng Sở Lạc Nhất, đến ngay cả cô Cố đây cũng giống như vậy sao?
Không, cô ta nhất định phải lôi kéo được vị Cố phu nhân này theo phe mình.
“Cô Cố, người xưa có câu nét vẽ từ trái tim mà ra, tôi cảm thấy câu này rất đúng. Bức tranh này, dãy núi không liền mạch, đỉnh núi không phải là đỉnh núi, cây cối không có màu xanh lá, đất không có màu nâu, chắc là bắt chước bức vẽ của người khác nên mới không chú ý đến vấn đề phai màu.” Mạch Thụy cười chế nhạo.
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất vừa bước vào bên trong đã nghe thấy Mạch Thụy đang nói hươu nói vượn.
Sở Lạc Nhất định đi qua thì bị Cố Tỉ Thành giữ lại, “Đợi một chút, đó là mẹ anh.”
Ặc...
Lúc này còn đợi gì nữa?
“Cô Cố, cô nói có đúng không?” Mạch Thụy tự tin lần này mình sẽ cho vị phu nhân nhà giàu đã mời Sở Lạc Nhất tới có thể thấy rõ bộ mặt thật của cô ta.
Sở Lạc Nhất mắng thầm trong miệng, nhưng cô lại bị Cố Tỉ Thành lôi đi. “Tới kho tranh đã.”
Lúc này Sở Lạc Nhất mới nhớ ra mục đích của mình khi tới nơi này, nên cô đi theo Cố Tỉ Thành rời khỏi đây trước khi bị Mạch Thụy phát hiện ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...