Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Cố Tỉ Thành trò chuyện với Sở Lạc Nhất một lúc, thấy cô ngáp rồi mới thả cho đi ngủ, còn anh thì đi gọi một cuộc điện thoại.

Ngày hôm sau, khi Sở Lạc Nhất tỉnh dậy thì thấy Đàm Thần Tiêu đã tới, còn mang đến một tin tức rất quan trọng. Vợ của ngài Cố Tước Tỉ ở thành phố B sẽ đến thành phố A để tham gia triển lãm tranh, nghe nói là được một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố A mời.

Điểm quan trọng là, bà Cố này muốn mời Sở Lạc Nhất đi cùng mình. Cũng tức là, cô sẽ có cơ hội đi vào viện bảo tàng mỹ thuật, chỉ cần vào được đó thì tất nhiên sẽ có cách vào được kho tranh.

Sở Lạc Nhất nghe xong, miệng lập tức biến thành hình chữ o.

“Vị Cố Tước Tỉ này là ai?” Sở Lạc Nhất không thể không hỏi, sao lại trùng hợp như vậy, đều là họ Cố cả.


“Chắc em không biết nhiều về ngài Cố Tước Tỉ này đâu, hầu hết sản nghiệp của ông ấy đều ở nước ngoài, nhưng những năm gần đây gia đình bọn họ vẫn luôn sống ở trong nước. Ông ấy có một người con trai đang làm quân nhân. Trên thực tế, vị Cố Tước Tỉ này có sức ảnh hưởng rất lớn ở trên trường quốc tế, dù không đến mức bằng với Lạc Vân, nhưng cũng không kém bao nhiêu.” Đàm Thần Tiêu nói.

Miệng của Sở Lạc Nhất từ hình nhữ o nhỏ biến thành chữ O lớn, hình như bạn trai qua mạng của cô là một người rất ghê gớm đó.

Ông ngoại hai của cô đã rất trâu bò rồi, người kia lại có thể nổi tiếng sánh ngang với ông ngoại hai của cô. Cố Tỉ Thành đúng là công tử nhà giàu thích khiêm tốn.

“Nhưng tại sao vợ của Cố Tước Tỉ lại tìm tới em nhỉ? Hồi trước cô nghe nói có rất nhiều người mời bà Cố nhưng đều bị bà ấy từ chối. Bà ấy rất ít khi đi ra ngoài, mà mỗi lần ra ngoài đều có Cố Tước Tỉ đi cùng.” Đàm Thần Tiêu vô cùng tò mò.

Sở Lạc Nhất chỉ biết cười ha ha, bởi vì ở trong mắt của bà Cố, cô đang là cô gái xấu quyến rũ con trai của bà ấy đấy.

Sở Lạc Nhất nghe Đàm Thần Tiêu nói vài câu liền không chờ nổi nữa, muốn đi lên lầu lấy điện thoại.

“Em làm gì thế, cô còn chưa nói xong cơ mà.”

“Em là cô thiếu nữ nghiện internet mà. Nếu mẹ em không vội đi làm thì cô nói chuyện với mẹ em đi.” Sở Lạc Nhất chưa nói được mấy câu đã nhảy lên bậc thang, không biết lúc này anh có đang bận việc không?


[Lạc Thần: Mau ra đây, mau ra đây, anh chàng nhà giàu đẹp trai mau ra đây đi, mẹ của anh sắp đến rồi.]

[Lạc Thần: Mau ra đây, mau ra đây nào.]

[Lạc Thần: Anh chàng nhà giàu đẹp trai ơi, nhanh lên nào, mẹ của anh sắp đến gặp cô gái xấu xa rồi này.]

Cố Tỉ Thành vừa xuống máy bay. Nhìn thấy mấy tin nhắn nhảy ra trên màn hình di động, anh chỉ biết dở khóc dở cười.

“Cô gái kia tốt như vậy cơ à? Con trai mẹ lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy nhờ vả mẹ đấy.” Diệp Ngữ Vi thấy con trai mình cười thì không nhịn được nói mấy câu, giọng điệu hơi ghen tị. Nói gì thì nói, từ trước đến nay cô vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng con trai mà.

“Mẹ thấy cô ấy sẽ biết.” Cố Tỉ Thành ôm mẹ đi ra sân bay. “Ba trở về mà biết con đưa mẹ đến đây thì chắc chắn sẽ lột da con. Cho nên mẹ à, mẹ hãy vì cái mạng nhỏ này của con trai mẹ nhé, sắp tới con còn phải diễn tập quân sự nữa, có khi còn không được nghỉ ngơi ấy chứ.”


Diệp Ngữ Vi trừng mắt với con trai. “Con xin nghỉ vì cô gái kia chứ gì. Đừng có mà kiếm cớ với mẹ, ba con còn có thể đánh chết con được chắc?”

“Mẹ đúng là sáng suốt. Nhất Nhất rất tốt. Con cam đoan chuyện sao chép lần này là do cô ấy bị hãm hại, mẹ cứ gặp thì biết.” Cố Tỉ Thành đang ngầm giúp đỡ Sở Lạc Nhất, dù anh biết cô có thể làm được nhưng vẫn không nỡ thấy cô phải chịu bất cứ nỗi uất ức nào.

Cố Tỉ Thành vừa nói, vừa nhắn lại cho Sở Lạc Nhất một cái tin.

[......: Anh đẹp trai nhà giàu hiện đang bận lắm, xong việc sẽ gọi điện cho em.]

Sở Lạc Nhất nhận được tin nhắn trả lời. Biết anh bận rộn, cô quay sang suy nghĩ việc sắp phải gặp mẹ chồng tương lai, cô ăn mặc thế nào đây nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui