“Nói như vậy thì anh cũng hy vọng có người thủ thân cả đời để chờ anh hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc ngầm liếc về phía Sở Ninh Dực, anh còn dám có suy nghĩ này à?
“Vì sao tôi phải hy vọng như thế. Bà xã nhà tôi đã sinh con gái cho tôi rồi, có người ngay đến con gái còn chẳng có.”
Cố Tiểu An: “...”
Cô cảm thấy mình bị trúng đạn rồi, nói thế thì không sinh được con gái là do lỗi của cô đấy hả?
Thủy An Lạc đưa tay bóp trán, nhìn về phía Cố Tiểu An: “Chúng ta ở đây thừa thãi quá, qua kia đi, để hai người bọn họ ở lại đây tiếp tục yêu nhau lắm cắn nhau đau là được rồi.”
“Ai yêu đương với anh ta hả?” Hai gã đàn ông đồng thanh hô lên.
Cố Tiểu An và Thủy An Lạc cùng lắc đầu. Nhìn mà xem, toàn chồng này hát chồng kia khen hay, hai người bọn họ ngồi lại đây đúng là quá thừa thãi.
Mà Thủy An Lạc cũng nhận ra rồi, Sở Ninh Dực đang dùng chiêu có con gái là có tất cả, chỉ cần một câu con gái là có thể bật lại được Sở Lăng Phong ngay.
Hai người này cộng lại cũng cả trăm tuổi rồi, nhưng vẫn rất trẻ con, lúc nào ở cùng nhau một cái là chẳng khác gì đứa trẻ năm tuổi cả.
Cố Tiểu An và Thủy An Lạc đi thật. Hai người xuống trung tâm thương mại ở phía dưới để chọn quà. Tuy lúc trước Cố Tiểu An không hài lòng về Sư Niệm lắm, nhưng dù gì cũng là con trai mình kết hôn, cô vẫn phải cho hai đứa chúng nó quà ra mắt.
“Trước đây tôi chưa gặp cô gái này lần nào, chỉ nhìn thấy ở trên tivi thôi, nhân phẩm chưa nói tới vội, tính cách nó thế nào?”
“Niệm Niệm á, cả trái tim đều đặt trên người con trai cô hết đấy, cô lo lắng cái gì chứ. Có nó chăm sóc cho con trai cô còn tốt hơn cô nhiều ấy, cứ yên tâm đi.” Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay Cố Tiểu An cười nói.
“Húc Ninh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, nếu có được người thật lòng yêu nó thì chẳng còn gì bằng.” Cố Tiểu An suy nghĩ rồi nói thêm: “Gia thế của cô bé kia cũng không tệ, đi theo Húc Ninh cũng coi như thiệt thòi cho con bé.”
“Tôi nói này, đây đâu phải lần đầu tiên cô làm mẹ chồng đâu, sao lại hồi hộp như thế hả?”
“Đâu có giống nhau, Huyên Huyên lớn lên ở bên cạnh tôi, xưng hô cũng không cần thay đổi, đang gọi mẹ rồi thì vẫn là mẹ thôi, còn cái cô Sư này thì khác. Tôi còn chưa từng gặp con bé lần nào mà.” Cố Tiểu An trừng mắt với Thủy An Lạc, thành thật nói.
“Niệm Niệm rất ngoan, thật đấy, cô không phải lo lắng đâu.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ. “Hai lão kia sẽ không đánh nhau chứ?”
“Đánh đi, đánh đi, tôi nhận ra một điều là, lần nào hai lão đó cãi nhau thì chúng ta đều là súng hết.” Cố Tiểu An bực mình nói.
Thủy An Lạc cười to, đây đúng là sự thật.
“Hôm nào hẹn gặp mặt bên gia đình của Sư Niệm, cô với Ninh Dực cũng tới đi, đều là người quen cả mà.”
“Cô muốn để hai lão ấy làm ầm ĩ lên trong bữa cơm với thông gia à?”
“Vậy thôi dẹp đi!” Cố Tiểu An nói rất trực tiếp.
Thủy An Lạc lại tiếp tục cười, sao Cố Tiểu An vẫn đáng yêu như vậy chứ.
Bữa trà chiều này uống đến lúc cặp đôi song Sở cùng có việc, cả hai cho đối phương một cái hừ mũi rồi quay đi luôn.
Trên đường trở về, Thủy An Lạc nói việc này với Sở Ninh Dực.
“Sở Lăng Phong sẽ không cho anh đi đâu, theo vai vế thì Sư Niệm phải gọi anh là sư công, mà chuyện này xem như là đã chèn ép anh ta rồi, làm sao anh ta có thể để cho anh xuất hiện được?” Sở Ninh Dực phì cười, nhìn sang bà xã nhà mình. “Em nói xem, bao giờ đầu óc của em mới thông minh lên được hả?”
“Anh thì thông minh, anh thì thông minh lắm rồi.” Thủy An Lạc liếc xéo chồng mình. “Em cảm thấy, việc này rất có thể là ý tưởng của đứa con quý hóa kia của anh đấy.”
“Ừm, ý này rất hay.” Sở Ninh Dực đồng ý, “Sư Niệm rất giống ba của con bé, đều bướng như lừa ấy, thế này không phải rất tốt à?”
Thủy An Lạc: “...”
Con trai cả của anh làm gì cũng đúng, sai cũng thành đúng hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...