Cố Tỉ Thành đột nhiên đi ra, sắc mặt Lữ đoàn trưởng hơi thay đổi, nhìn Cố Tỉ Thành đang bước về phía mình.
“Không phải cậu đã về từ đêm qua rồi à?” Lữ đoàn trưởng thấp giọng mở miệng hỏi.
“Đúng là đêm qua tôi đã về, vừa về liền đến phòng tạm giam, đến giờ mới ra. Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tỉ Thành nghiêm trang nói, ra ngoài nhiệm vụ trở về đều sẽ bị khóa trong phòng tạm giam để tẩy bỏ bớt sát khí trên người, đây là quy tắc.
Cho nên, Cố Tỉ Thành nói như vậy cũng không sai.
Cho dù Lữ đoàn trưởng biết đêm qua anh trở về, còn đi ra sau núi, lúc này cũng không thể nào hỏi gì được.
Mà Lữ đoàn trưởng lúc này cũng đã hiểu, mấy người này là đang hùa vào để chỉnh ông ta.
“Kế hoạch huấn luyện của Lữ phó Sở cậu cũng biết đúng không, sao lại sắp xếp loại kế hoạch sinh tồn nơi hoang dã cơ chứ?” Lữ đoàn trưởng thở dài nói.
“Kế hoạch huấn luyện? Từ bao giờ tập quân sự lại có cả kế hoạch huấn luyện nữa thế? Lữ đoàn trưởng, ông nghe thấy kế hoạch huấn luyện này ở đâu vậy? Lữ phó Sở đã nghỉ phép mấy ngày rồi, sao tôi không hề biết có chuyện kế hoạch huấn luyện này vậy?” Cố Tỉ Thành nói rất vô tội. Tuy rằng chuyện này không ảnh hưởng gì đến lợi ích của anh, đáng tiếc, lão ta thiếu chút nữa đã hại người con gái anh yêu, riêng điều này thôi đã đủ để không thể tha thứ được rồi.
“Hoàng Ba, kế hoạch huấn luyện có từ lúc nào?” Cố Tỉ Thành nhìn sang người bên cạnh mình, hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Báo cáo, chúng tôi không hề nhận được kế hoạch huấn luyện.” Hoàng Ba cũng nghiêm túc báo cáo lại, không thèm để ý đến gương mặt đã đèn sì của Lữ đoàn trưởng. Ầm ĩ một trận thế này, cái chức Lữ đoàn trưởng có giữ được hay không cũng khó mà nói rồi.
Chỉ tiếc là người mà lão đắc tội lại là mấy vị tổ tông này.
Một vị Phó đoàn trưởng thấy chuyện đã mất kiểm soát, liền bước qua kéo Cố Tỉ Thành một cái, sau đó nói: “Hiệu trưởng Chu, hai vị chủ nhiệm, chuyện này chúng ta vào trong nói đi, chúng tôi vẫn đang đi tìm em Sở, buổi tối khó tìm, nay trời đã sáng, một lát nữa có thể sẽ có kết quả.” Phó đoàn trưởng trưởng nói vậy cũng không sai, người của bọn họ đúng là đã tìm trên núi suốt đêm, chẳng qua là Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành giấu kỹ quá nên mới không tìm được thôi.
“Lữ phó Châu, tôi biết anh vẫn đang dẫn người tìm, thế nhưng tôi không hiểu, câu bọn trẻ không sao của Lữ đoàn trưởng Hà nói vừa nãy là có ý gì? Em gái tôi chẳng lẽ không phải người à?” Sở Vi lạnh giọng nói, “Hay là Lữ đoàn trưởng Hà nghĩ, nhà chúng tôi không có địa vị gì, sự sống chết của em gái tôi, ngài cũng không thèm để ý?”
Lời Sở Vi nói như tát thẳng vào mặt Lữ đoàn trưởng Hà.
Lúc nãy không phải lão không sợ, mà là vì quá sợ nên mới hoảng hốt không kịp suy nghĩ để rồi thốt ra câu nói kia.
Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn Lữ đoàn trưởng Hà, “Chuyện em gái tôi vẫn chưa xong đâu. Hay là Lữ đoàn trưởng Hà nghĩ ba mẹ tôi chưa tới nên mấy đứa trẻ con như bọn tôi dễ bắt nạt?”
“Sao có thể như vậy được? Cha mẹ lũ trẻ không đến liền mặc kệ sự sống chết của tụi nó sao? Nếu chúng tôi không đến, vậy sự sống chết của con cái chúng tôi cũng bị mặc kệ à?” Phụ huynh một học sinh tức giận mở miệng chất vấn.
Đây chính là kết quả mà Sở Lạc Duy mong muốn.
Cho dù ba cậu không ra tay, bọn họ cũng sẽ không để lão già này bắt nạt đâu.
“Vậy là vẫn chưa tìm thấy Sở Lạc Nhất?” Cố Tỉ Thành sắc mặt âm trầm nói.
“Đây là đơn vị nào? Chúng tôi phải tố cáo, trường học cũng phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng.” Cha mẹ của những học sinh bị thương đều kích động phẫn nộ nói.
Cố Tỉ Thành hỏi xong liền nhanh chóng rời khỏi đây, tỏ ý muốn đi tìm Sở Lạc Nhất.
Dù sao việc anh phải làm cũng chỉ là đi ra để nói rõ chuyện không hề có kế hoạch nào đó kia. Tiếp đó, muốn đối phó với những người này thế nào là chuyện của Lữ đoàn trưởng Hà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...