Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Có vài cảnh vệ đi theo sau Lữ đoàn trưởng. Lữ đoàn trưởng vẫn cười híp mắt, giống hệt như phật Di Lặc.

“Các vị phụ huynh, các vị phụ huynh, chuyện này đúng là do chúng tôi sơ ý, thế nhưng không phải đây cũng là một lần trải nghiệm sao?” Lữ đoàn trưởng cười híp mắt nói.

Kiều Vi Nhã xùy một tiếng, đồ không biết xấu hổ.

“Nhưng tụi nhỏ là học sinh, không phải lính, sao các ông có thể huấn luyện kiểu đó được hả?” Phó hiệu trưởng của trường vừa chạy tới bất mãn nói, “Trước đây lúc trao đổi về việc huấn luyện quân sự không hề nói đến chuyện này. Chủ nhiệm Mã, chủ nhiệm Lưu, chuyện này là thế nào?”

Chủ nhiệm Mã và chủ nhiệm Lưu bị điểm danh vội vàng nói: “Các em ấy cũng rất phấn khích, chúng tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt để huấn luyện, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đây là một trải nghiệm mà ở trường học không thể có được, may mà bọn nhỏ không sao cả.”


“Em gái tôi còn chưa thấy đâu.” Sở Lạc Duy từ phía sau đến gần, lớn tiếng nói, “Lữ đoàn trưởng lẽ nào đã quên mất chuyện em gái tôi còn chưa trở lại. Cái gì gọi là bọn nhỏ không sao cả. Lẽ nào em gái tôi đáng bị các ông không màng tới sống chết như thế à?”

“Cái gì, còn có người chưa trở về?” Phó hiệu trưởng cả kinh đến toát mồ hôi lạnh cả người, nhất là khi nhìn thấy Sở Lạc Duy.

Em gái cậu ta?

Đó chính là hòn ngọc quý trong tay Sở Ninh Dực, đứa con gái duy nhất của Sở gia, là bảo bối của song Sở hai thành Nam Bắc đấy.

“Sở Lạc Nhất còn chưa về?” Chủ nhiệm cũng kinh ngạc, nhìn về phía Lữ đoàn trưởng: “Đêm qua không phải Lữ đoàn trưởng nói đã tìm được rồi hay sao hả?”

Sắc mặt Phó hiệu trưởng nhất thời trắng bệch, đứng đó bắt đầu run rẩy.

Sắc mặt Lữ đoàn trưởng thoáng thay đổi một chút, sai người tiễn những vị phụ huynh đã gặp được con mình đi, sau đó cười ha hả bước qua: “Núi cũng chỉ to chừng đấy, sẽ tìm được thôi.”

Xem kìa, còn có mặt mũi cười ra tiếng.

Gã này quả thực không thể cứu chữa nổi nữa rồi.

“Ngay từ đầu lúc quyết định, một đoàn trưởng đã nói chuyện này quá nguy hiểm, nhưng vị thủ trưởng này cứ nhất quyết giữ ý kiến của mình. Đúng là có người muốn đi, nhưng bọn con đâu có muốn chứ.” Một học sinh nữ bị thương ở cánh tay nữ sinh tựa vào bên người ba mình khóc tu tu.


“Đúng vậy, chúng em có muốn đi đâu, việc này không phải được tự do lựa chọn à? Đến bây giờ Sở Lạc Nhất còn chưa trở lại. Đêm qua em cũng nghe thấy tiếng kêu của cô ấy.” Một nữ sinh bị thương khác cũng nói.

“Đây là kế hoạch huấn luyện do Lữ phó Sở đã sắp xếp từ trước. Giờ Lữ phó Sở không có ở đây, tôi chỉ chấp hành thay mà thôi...” Lữ đoàn trưởng nghiêm túc nói.

“Oh shit, lão già này còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

“Không phải đã sớm nghĩ đến rồi à? Lão nhất định sẽ đổ lên đầu anh Húc Ninh.” Sở Lạc Nhất cười lạnh thành tiếng, “Quần áo đâu, chị đi thay quần áo.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, đưa cái túi nhỏ bên hông cho cô còn mình thì tiếp tục nhìn về bên kia, quan sát tìm lối đi.

Sở Vi đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ tột độ.


Những người đứng ở cổng đã tản đi không ít, dù nói là được mời về nhưng chuyện này càng ít người thấy càng tốt, nên cuối cùng vẫn bị cưỡng chế giải tán.

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn lão, quanh thân đều khiến người ta có cảm giác lạnh như băng.

“Sở Lạc Nhất đâu? Sao không thấy Sở Lạc Nhất đội chúng ta đâu?” Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng hỏi của Cố Tỉ Thành, “Vừa nãy điểm danh, vì sao không có Sở Lạc Nhất?”

Sĩ quan huấn luyện của khoa Mỹ thuật lập tức lớn tiếng nói: “Báo cáo Trưởng đoàn Cố, hôm trước Lữ đoàn trưởng đã đưa tất cả lên núi trải nghiệm cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã. Chúng tôi yêu cầu một kèm một với học viên của mình, nhưng Lữ đoàn trưởng yêu cầu chúng tôi ở lại canh giữ, không cho phép chúng tôi đi theo. Hiện giờ chúng tôi cũng không biết bạn Sở Lạc Nhất rốt cuộc đang ở đâu?”

Giọng của sĩ quan này rất lớn, đủ để cho tất cả mọi người nghe được.

Chuyện chụp mũ thì có ai lại không biết chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui