Sở Lạc Nhất bỗng lắc đầu, ý bảo không có gì, vào hay lắm, rất đúng lúc, rất kịp thời.
Nếu không cô sắp bị áp suất thấp của hai người này đè chết rồi.
Gỡ bỏ sự ngượng ngập hiện tại, Cố Tỉ Thành bắt đầu dẫn câu chuyện về chủ đề chính.
“Không phải mọi người đã đắc tội phải kẻ nào đấy chứ?” Cố Tỉ Thành nói, trước khi bọn họ mở miệng lại bỏ thêm một câu: “Nhân vật lớn.”
Có thể ra vào cứ điểm quan trọng của quân doanh mà không bị phát hiện chỉ có tai to mặt lớn mà thôi.
Người nọ có thể đi vào sau núi, có thể bỏ biển cảnh báo nguy hiểm đi, còn có thể biết phía dưới có nguy hiểm gì, chứng tỏ người kia có lai lịch không nhỏ.
“Một đứa trẻ ngoan như em làm sao có thể đắc tội với người khác được?” Sở Lạc Nhất nói, chớp mắt oan ức nói.
Cố Tỉ Thành vươn tay chụp lên mặt cô, sau đó đẩy nhẹ về phía sau một cái, nhàn nhạt nói: “Em đừng mở miệng ra nữa.” Nếu không anh sợ mình sẽ đánh bay mặt của cô mất, mặc dù bây giờ đã chụp lại rồi.
Sở Lạc Nhất không giận mà còn cười khanh khách ôm lấy cánh tay của Cố Tỉ Thành, “Dù sao khẳng định cũng không phải em đắc tội. Dạo này anh em cũng đắc tội không ít người. Tiểu Bất Điểm, em cũng đắc tội với Mạch Thụy đấy còn gì.”
“Chị có thể không nhắc đến cô ta có được không?” Nhắc tới chuyện này Kiều Vi Nhã lại thấy nhức đầu. Cô còn chưa lấy được kịch bản đây.
“Biển cảnh báo nguy hiểm trên núi bị người ta giấu đi. Ngay cả lưu huỳnh trên sườn núi cũng bị người khác cất mất, rõ ràng là muốn lấy mạng người. Đây không phải chuyện mà trẻ con có thể làm được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Các em tốt nhất nên suy nghĩ lại xem dạo gần đây đã đắc tội với ai không đi.”
“Mỗi Mạch Thụy, ba em giết ba cô ta, mẹ cô ta bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói.
“Mạch Thụy? Đó là ai?” Cố Tỉ Thành nghe cô nhắc đến cái tên này hai lần, cho nên không nhịn được liền hỏi.
“Chuyện này là thù cũ, ân oán giữa ba mẹ em và ba mẹ cô ta.” Sở Lạc Nhất nhíu mày nói, “Nhưng lúc cô ta đi cũng chỉ chưa đầy bốn tuổi, chắc không phải cô ta đâu.” Sở Lạc Nhất nhíu mày nói, “Hơn nữa đã bao nhiêu năm qua rồi, chưa chắc cô ta đã nhớ, chuyện này toàn là chuyện mà hồi trước em nghe ba mẹ kể lại thôi.”
Cố Tỉ Thành âm thầm nhớ kỹ cái tên này, “Có lúc, chặt cỏ không chặt tận gốc, sau này hậu họa vô cùng.”
Nhất là loại ân oán đời trước này.
Sở Lạc Duy hơi cúi đầu, không kìm được mà siết chặt tay mình.
Sở Vi hơi nhướng mày, “Địa vị của cô ả Mạch Thụy đó quả thực không thấp. Em nên nhớ là, việc đầu tiên khi cô ta đến thành phố A chính là đến đàm phám với cậu Hai. Nếu không nắm chắc, sao cô ta dám bước vào cửa Sở Thị chứ.”
“Có thể giết em?” Sở Lạc Nhất vẫn có chút không tin.
“Không có gì là không có khả năng.” Sở Lạc Duy siết chặt hai tay, “Nếu để anh biết được là do cô ta làm, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Kiều Vi Nhã hơi gật đầu, nhìn từng người một, cặp mắt to đảo qua đảo lại, “Cho nên tình hình bây giờ thế nào? Lão Hà cũng tự nhiên bị gài một vố như lão Miêu kia à?”
Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Lạc Duy quay lại nhìn cô nàng một cái, giống như đang nói: Giờ mới hiểu à? Ngốc chết đi được.
Kiều Vi Nhã trừng mắt nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Cậu thông minh như vậy sao không đoán trước được hả? Cậu thông minh thế sao còn để Bao Đậu bị thương?”
“Lúc đó tôi đi theo cậu, không có cách nào phân thân ra cả, được chưa?”
“Ai da, nghe cậu nói kìa, là tôi bảo cậu đi theo tôi hả?” Kiều Vi Nhã nổi nóng, vỗ bàn một cái đứng dậy cãi nhau với Sở Lạc Duy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...