Có điều Sở Lạc Duy thấy Sở Lạc Nhất lại chạy đến bên Cố Tỉ Thành, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước.
“Sở Lạc Nhất...” Con bé này mất hết cả tự trọng rồi à?
Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Sở Lạc Duy, sống chết không chịu đứng thẳng, cô nói: “Nào nào, chính thúc giới thiệu một lần nhé, bạn trai trên mạng mới lộ diện của em, Cố Tỉ Thành. Đây là anh Hai em, Sở Lạc Duy, thanh mai trúc mã của anh ấy, Kiều Vi Nhã.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Kiều Vi Nhã liền thấy sắc mặt Sở Lạc Duy cũng thay đổi một chút. Tốt lắm, không phải chỉ có mình mình không tiếp thu được.
“Sáu Chấm?” Sở Lạc Duy dừng một lúc, cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí của mình.
Cố Tỉ Thành rất muốn giải thích, đó là một dấu chấm lửng, nhưng anh lại cảm thấy xoắn xuýt vì một chuyện nhàm chán như vậy thực sự không có ý nghĩa gì, cho nên đành khẽ gật đầu: “Phải.”
“Làm lính rảnh rỗi như vậy à?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy vẫn khó chịu như trước.
Những lời này khiến Cố Tỉ Thành nghẹn họng.
Làm lính kỳ thực không phải một ngày một đêm hai mươi tư tiếng đều bận rộn, những lúc không có nhiệm vụ đặc biệt, bọn họ vẫn được cầm theo di động.
Cho nên, xin đừng coi một người lính thành dã nhân thời viễn cổ được không.
“Thỉnh thoảng cũng có thời gian. Thời gian rảnh rỗi của tôi mấy năm nay đều dành cho cô ấy.” Câu này của Cố Tỉ Thành không phải là tranh công mà là ăn ngay nói thật.
Sở Lạc Nhất hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, ánh mắt chất chứa sự cảm động. Lúc cô buồn chán nhắn cho anh một tin nhắn, vậy mà lại chiếm đoạt toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của anh.
Cô biết, người đàn ông này sẽ không nói dối.
Lời anh nói nhất định là thật.
Nói không cảm động, làm sao có thể?
Lời này khiến Sở Lạc Duy nhất thời không biết nói gì.
“Yêu trên mạng và thực tế khác nhau rất nhiều.” Nửa ngày trời cậu mới thốt ra một câu.
Dù sao, từ giờ đến lúc trời sáng còn một khoảng thời gian nữa, bọn họ có thể thảo luận về vấn đề này một lúc.
Kiều Vi Nhã gật đầu, lần này cô đứng về phía Sở Lạc Duy.
“Em bảo này hai người có cần phải cứ lần nào chúng ta đấu đá nhau cũng phu xướng phụ tùy thế không?” Sở Lạc Nhất căm giận nói.
“Ai phu xướng phụ tùy với cậu ta, chị đừng nói bậy.” Kiều Vi Nhã vội vàng nói.
Sở Lạc Duy ném cho cô một ánh nhìn lạnh lẽo, không để ý tới cô mà nhìn về phía Cố Tỉ Thành.
“Nếu thời gian của tôi có hạn, tôi sẽ không phải dùng tám năm để lựa gạt một người.” Cố Tỉ Thành tuy lớn hơn Sở Lạc Duy tám tuổi nhưng anh vẫn rất nghiêm túc khi nói chuyện với cậu anh rể út này.
“Con bé mới chỉ mười tám.”
“Cho nên tôi sẽ tiếp tục chờ.”
Mỗi câu hỏi đều được Cố Tỉ Thành nhanh chóng trả lời, có thể thấy đây là suy nghĩ chân thật nhất của anh.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. Kiếp trước nhất định là cô đã cứu cả hệ ngân hà nên giờ mới quen biết được một người đàn ông như vậy.
Thì ra, được một người cưng chiều là cảm giác thế này.
Thảo nào mấy chục năm qua mà mẹ vẫn như ngày đầu.
Sở Lạc Duy và Cố Tỉ Thành nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa, nhưng hàm ý trong mắt chỉ có chính bọn họ mới hiểu được.
Sở Vi bước vào phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
“Xong rồi, phụ huynh và nhà trường ngày mai đều sẽ tới, tìm được chỗ này không tệ, nhưng một lát nữa có thể xuống núi được rồi, nếu không sẽ bỏ lỡ trò hay mất.” Sở Vi nói xong liền ngồi xuống chính giữa. Sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra không thích hợp, cậu nhìn xung quanh một lượt, “Sao thế, tôi tới không đúng lúc à?”
Bầu không khí này, thật không phải ngượng ngập bình thường. Hai người này đang làm gì thế? So xem ánh mắt của ai sắc bén hơn à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...