Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành một cách chăm chú, ngay cả hô hấp cũng vô thức trở nên nhẹ hơn. Bởi vì cô hoàn toàn không biết Cố Tỉ Thành sẽ trả lời mình như thế nào.

Sau khi Cố Tỉ Thành giúp cô khử trùng vết thương xong cũng chẳng nói một lời. Anh dứt khoát đè đầu của cô lại, sau đó nhẹ nhàng áp đôi môi của mình lên môi của cô.

Nụ hôn lần này không dồn dập nụ hôn trước đó, ngược lại còn dịu dàng hơn.

Sở Lạc Nhất khiếp sợ rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của người đàn ông này.

Nụ hôn này không kéo dài lâu, Cố Tỉ Thành đã thả cô ra.


“Em không đẩy anh ra, như vậy anh có thể nhận định là anh không bị em cho out đúng không?” Cố Tỉ Thành áp trán mình lên trán cô, khẽ cười nói.

Khuôn mặt của Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên. Người này vẫn còn tính toán chuyện lần trước với cô đây mà.

“Anh đừng có nhúc nhích nữa, bả vai của anh bị thương cần khử trùng kia kìa. Ai mà biết nước mưa này có sạch sẽ hay không chứ.” Sở Lạc Nhất đè lại người nào đó đang muốn đứng lên lại, rồi với lấy thuốc sát trùng mà anh vừa đặt xuống, sau đó cẩn thận giúp anh khử trùng.

Cố Tỉ Thành hơi khom người xuống để cho cô thuận tiện chạm đến bả vai của mình, mà anh cũng có thể nhìn rõ ràng da thịt non mịn của cô, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô gái trước mặt.

Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, nhưng trong này có cô, đó chính là thế giới của anh.

***

Tại doanh trại, trong phòng làm việc của lữ đoàn trưởng.

Sở Lạc Duy kéo theo một đám người đứng trong phòng làm việc. Kiều Vi Nhã cười lạnh nhìn ông ta.


Lữ đoàn trưởng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ lớn đến mức này. Ông ta chỉ muốn dạy dỗ đám trẻ con này một chút cho hả giận thôi mà.

“Cái này, nhanh nhanh đi tìm người đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả?” Lữ đoàn trưởng lớn tiếng nói.

“Hà Chí Thành! Tốt nhất là ông nên cầu nguyện cho em gái của tôi không có việc gì đi. Nếu không chẳng cần đến ba tôi phải ra tay, chỉ cần tôi thôi cũng có thừa cách khiến ông phải sống dở chết dở đấy.” Sở Lạc Duy đặt hai tay lên bàn. Nghĩ tới chuyện Sở Lạc Nhất bị thương ở chân lúc lăn xuống, nếu không phải nhờ Đậu Nghiền thì có thể bây giờ em gái anh đã mất mạng rồi. Sở Lạc Duy chỉ muốn bóp chết cái lão già khốn khiếp trước mặt mình cho xong.

Hà Chí Thành run bắn lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn cậu thiếu niên trước mắt mình. Rõ ràng chàng trai trẻ này chỉ mới có mười tám tuổi nhưng khí thế của Sở Lạc Duy lại khiến ông ta phải sợ hãi.

Sở Lạc Duy hơi đổ người về phía trước một chút, chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể nắm lấy cổ của ông ta.


“Chuyện này... hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Triệu Đức! Chẳng phải tôi bảo cậu hướng dẫn Sở Lạc Nhất sao? Thế quái nào cậu lại để chuyện như vậy xảy ra? Cậu làm sĩ quan huấn luyện cái kiểu gì đấy hả?” Đoàn trưởng lớn tiếng chất vấn, rõ ràng ông ta muốn đem trách nhiệm này đổ lên lên người tên sĩ quan kia.

“Bây giờ ông mới trốn tránh trách nhiệm thì liệu có phải hơi muộn rồi không?” Kiều Vi Nhã cười lạnh: “Lữ đoàn trưởng Hà, đám người chúng tôi ở đây cộng lại cũng lớn tuổi hơn ông đấy, ông có cần phải trả thù chúng tôi như thế không? Mà cứ coi như nhằm vào chúng tôi đi, lại còn bắt bao nhiêu sinh viên khác khổ theo nữa. Đầu óc của ông bị chó nó ăn mất rồi à?”

“Cô nói cái gì?” Lữ đoàn trưởng tức giận nói.

“Nghe không rõ à? Tôi nói cho ông biết, lần này ông rước phải phiền phức lớn rồi. Nếu trước bình minh mà còn chưa tìm được Sở Lạc Nhất thì cái mũ của ông có giữ được hay không cũng là cả một vấn đề đấy! Đừng nói đến chuyện ông phải báo cáo lại với Tướng quân Thủy, cả phía trường học nữa, để tôi xem ông phải ăn nói lại thế nào! Tôi nhớ trước khi xảy ra chuyện này đã có người nhắc nhở ông rằng sinh viên không thích hợp tham gia hoạt động sinh tồn dã ngoại rồi đấy nhé! Nếu ông không nhớ rõ thì cũng chẳng sao cả, tôi đã ghi âm lại rồi!” Sau khi Sở Lạc Duy đứng thẳng dậy, Kiều Vi Nhã lại đè tay xuống bàn, dáng vẻ đe dọa của cô giống hệt với vẻ mặt vừa rồi của Sở Lạc Duy.

Lữ đoàn trưởng hơi chột dạ, còn tên sĩ quan kia thì cúi đầu không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui