Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Cố Tỉ Thành bước nhanh như bay trong màn đêm nhưng vẫn kịp cho Sở Lạc Nhất một ánh mắt tự nhìn lại mình đi.

“Thân là một người không những không sợ rắn độc mà còn khiến rắn độc sợ mình mà em còn nói với anh là theo kịch bản thông thường sao? Mặt em không đỏ, tim em không đập à?” Cố Tỉ Thành bật cười thành tiếng.

“Đỏ làm sao được, em chảy bao nhiêu là máu thế này phải trắng bệch mới đúng chứ!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa tự gật đầu, cứ như thể những gì cô đang nói đều là thật.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh quên mất miệng lưỡi cô nhóc này trơn tru đến độ nào.

Căn nhà nhỏ ở lưng trừng núi cũng không tệ lắm, đèn đóm bên trong vẫn còn dùng được. Lúc Cố Tỉ Thành đặt Sở Lạc Nhất xuống, cô mới nhìn thấy vết thương sau vai của anh, bởi vì cả đường anh vẫn luôn bế cô khiến miệng vết thương bị rách ra, nước mưa và máu trộn vào nhau thành một mảng rất kinh khủng.


Sở Lạc Nhất đưa tay xoa nhẹ lên bờ vai của anh, xem ra là vết thương do dao găm gây ra.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng chẳng thèm để tâm mà đi lấy hòm thuốc đến: “Không có việc gì đâu.”

“Bị thương do nhiệm vụ lần này à?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Sở Lạc Nhất lại biết rõ đáp án, nhiệm vụ lần này chắc chắn rất nguy hiểm, nếu không thì không thể có chuyện anh một mình lén lút rời đi như vậy.

Cố Tỉ Thành đặt Sở Lạc Nhất lên băng ghế rồi ngồi xuống một băng ghế khác. Anh kéo chân của cô đặt lên đùi của mình, nói: “Ừ, nhưng mà đối phương cũng chết rồi, thế có thể xem như anh có lời.”

Giọng điệu của Cố Tỉ Thành rất nhẹ nhàng. Sở Lạc Nhất vẫn hiểu đó là một trận chiến khốc liệt ra sao, không phải người chết thì chính là mình, còn sống là còn chiến đấu, cho đến hơi thở cuối cùng mới kết thúc.

Vết thương trên đùi của Sở Lạc Nhất kéo dài hơn nửa cái chân nho nhỏ của cô. Đôi chân thon thả trắng nõn này lúc này đã hơi sưng, thậm chí còn có tơ máu chảy ra phía bên ngoài.

Cố Tỉ Thành hơi nheo mắt để lộ cảm giác nguy hiểm. Mặc xác kẻ gây ra chuyện này là ai, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đó bằng được.

Dám làm tổn thương đến cô thì có là ai cũng đừng hòng anh bỏ qua cho.

Lúc này Sở Lạc Nhất mới không nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai Cố Tỉ Thành nữa. Cô liếc nhìn chân của mình, đau đớn lắm nhưng cô không thể hiện nó ra mà vẫn cứ cười híp mắt nhìn Cố Tỉ Thành: “Thế này có được tính là cùng chung hoạn nạn không nhỉ? Cả hai chúng ta đều bị thương rồi.”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn cô bé đang cười ngây ngô với mình. Quả thật lúc này mặt cô không hề đỏ chút nào... bởi vì nó đang trắng bệch!


“Ráng chịu một chút đi, phải khử trùng trước đã. May mà vết thương của em không sâu đấy.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa cúi đầu thận trọng khử trùng vết thương cho cô.

Sở Lạc Nhất nhịn không được phải thở dài một hơi. Vết thương sau lưng của anh thì rất sâu đó.

Thậm chí cô còn nhìn thấy thịt lộ ra bên trong. Chẳng lẽ anh không cảm thấy đau sao?

Cố Tỉ Thành, đây là người đàn ông cô quen biết được tám năm, so với trước khi thì cảm giác của Sở Lạc Nhất với anh chàng này lại có thêm một chút gọi là đau lòng.

Thì ra, đây chính là cảm giác yêu một ai đó.

Cố Tỉ Thành rất nghiêm túc băng bó vết thương cho Sở Lạc Nhất, nghiêm túc đến mức hình như anh sợ chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ làm đau cô.

“Cố Tỉ Thành, anh xác định tình yêu trên mạng của chúng ta thành thật rồi hả?” Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút ảo diệu.


Một người đàn ông đối xử cực tốt với cô trên mạng ảo lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đối xử với cô còn tốt hơn thế nữa!

Chuyện không thực tế đến như vậy khiến cô cảm thấy rất mông lung.

Cố Tỉ Thành nghe được câu hỏi của cô liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Lạc Nhất, bên trong sự lấp lánh đó còn có cả một chút không xác định.

Hiện tại bọn họ khẩn cấp cần một câu trả lời của anh, để xóa đi phần không xác định kia.

Đúng là một cô nhóc nhạy cảm mà.

Sở Lạc Nhất bất giác siết chặt tay mình lại, nhìn chằm chằm đôi môi khẽ hé ra của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui