Nhìn dáng vẻ của Sở Lạc Nhất, sĩ quan huấn luyện có chút buồn bực. Con bé này nghe lời quá, hắn ta không tìm được lý do nào cả.
“Thưa sĩ quan, có phải anh không tìm được lý do bắt nạt tôi nên mới bực bội đúng không?” Sở Lạc Nhất cố tình nói thẳng toẹt ra.
Thử hỏi xem, có gì ngượng hơn khi bị người ta nói toạc suy nghĩ của mình ra như thế chứ.
Gương mặt đen sạm của hắn ta không nhìn ra được có đỏ hay không, nhưng chắc chắn đang thẹn quá hóa giận, “Sở Lạc Nhất, chú ý thái độ của cô. Cô đang vu khống cho sĩ quan của mình đấy, đừng tưởng rằng nhà cô có người làm to thì ghê gớm lắm.”
“Đúng vậy, nhà tôi có người làm to nên ghê gớm đó, ít nhất thì anh không có ai.” Sở Lạc Nhất cố ý châm chọc hắn ta. Nhìn sắc ta của hắn ta càng lúc càng khó coi, Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Sĩ quan huấn luyện, chưa đi sao, sắp trưa rồi, anh không muốn ăn cơm nhưng tôi muốn, hay là anh muốn tôi dắt anh đi?”
“Sở Lạc Nhất, cô...”
“Đừng chỉ biết mỗi cô cô cô như thế, được không hả. Hay là để tôi gợi ý cho anh vài ý tưởng nhé, ví dụ như dẫn tôi đi con đường khó đi nhất, ví dụ như đưa tôi đi vào khu vực nguy hiểm. Anh nhìn xem, mấy con đường đó khó đi lắm, hay là chúng ta đi đường đó đi, bên đó cỏ dại cũng nhiều, có vẻ sẽ có rắn, ít nhất cũng sẽ có không ít sâu bọ.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ nghiêm túc.
Gã sĩ quan huấn luyện bị nói trúng tim đen thì càng giận hơn, nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt hung dữ.
Sở Lạc Nhất mỉm cười, không hề có vẻ gì là sợ hắn ta. Ông già lữ đoàn trưởng kia xem thường cô quá, nhìn xem, vị sĩ quan này hoàn toàn không chịu nổi đả kích của cô, thế này thì hỏng bét rồi?
“Bánh Bao Đậu, em cẩn thận một chút, sĩ quan đó trước kia là quán quân trong cuộc thi võ thuật cá nhân của quân khu, cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể với hắn ta.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, trong lúc quan tâm Kiều Vi Nhã, cũng dư chút tâm tư để ý em gái mình.
Quán quân trong cuộc thi võ thuật cá nhân?
Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ.
“Em sợ hắn chắc?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng nói.
“Không phải, anh sợ em đánh hắn thôi.” Sở Lạc Duy điềm tĩnh nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Quả nhiên không hổ là người sống trong bụng mẹ mười tháng cùng cô, cô cũng có suy nghĩ này đấy.
“Tạm thời đừng làm lớn chuyện, kịch hay phải để sau cùng.” Sở Lạc Duy nói, trong giọng nói có phần lạnh lùng.
“Được rồi, em nhịn vậy.” Sở Lạc Nhất khó xử.
Bên phía Kiều Vi Nhã, gã sĩ quan huấn luyện của cô đã bò dậy, nhưng trên mặt cũng bị gai đâm.
“Ôi chao, anh sĩ quan, sao anh không cẩn thận vậy, mau đi thôi, mau đi thôi. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này ngay.” Kiều Vi Nhã nói, bản thân cô đã nhanh chân chạy mất.
Trung tá nhịn cơn đau trên người, nhìn động tác nhanh nhẹn của Kiều Vi Nhã, trong mắt hắn ta lại ánh lên một suy nghĩ khác.
Hắn đã quá xem nhẹ con nhỏ này rồi sao?
Hai người ra khỏi bụi gai, Sở Lạc Duy đứng cách đó không xa đang nhếch môi cười. Cô ấy không bị thương, như thế là đủ rồi.
Nơi này vốn là thiên hạ của Kiều Vi Nhã, cậu không cần lo lắng. Người cậu nên lo lắng là Sở Lạc Nhất, nhưng cậu vẫn qua bên này, bởi vì cậu... lo cho cô ấy.
Cho dù không cần, nhưng vẫn lo chứ.
“Bao Đậu, em không sao đấy chứ?” Thấy bên này tạm thời không có nguy hiểm gì, Sở Lạc Duy lại bắt đầu quan tâm em gái.
“Không sao, chỉ có chút chuyện rẻ rách này có thể làm gì được em chứ?” Sở Lạc Nhất điềm nhiên nói, “Nhưng ngọn núi này khá thú vị đó, không tin anh nhìn thử xung quanh mà xem, thế này là sắp mưa rồi. Ông già kia quá tin tưởng vào binh lính của mình hay vì muốn trả thù chúng ta mà không từ thủ đoạn vậy nhỉ?”
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn cây cỏ lay động trong gió, “Sở Vi, cậu cũng cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ an toàn cho đám sinh viên xung quanh cậu nữa.”
“Đã biết.”
Sở Lạc Duy đi theo sau Kiều Vi Nhã ở một khoảng không xa, trong đầu lại đang tính toán xem lần này phải kéo lão già kia xuống thế nào đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...