Trước khi đi gặp Sở Húc Ninh, Sư Hạ Dương không nói với bất kỳ ai cả, nhất là Sư Niệm.
Cho nên Sư Hạ Dương đợi Sư Niệm ngủ rồi mới rời đi tìm Sở Húc Ninh, khi ấy đã nửa đêm rồi.
Cho dù bình thường bệnh viện rất ồn ào, nhưng lúc giữa đêm thế này cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Sư Hạ Dương hỏi y tá ở quầy tiếp tân, dễ dàng tìm được phòng bệnh của Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, môi trường ở đó rất tốt. So với khung cảnh vẫn hơi ầm ĩ ở bên ngoài, trong này dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Cho nên, ngay khi Sư Hạ Dương mở cửa phòng ra, Sở Húc Ninh đã tỉnh lại.
Sở Húc Ninh ngồi dậy, đưa tay bật đèn.
“Thủ trưởng Sư.” Sở Húc Ninh nói nhỏ, dường như không hề thấy bực mình vì Sư Hạ Dương xuất hiện lúc nửa đêm thế này.
Sư Hạ Dương nhìn Sở Húc Ninh, mặt mũi tuy tái nhợt nhưng thái độ vẫn đúng mực, hơn nữa anh biết quá khứ của người này, là một nhân tài hiếm có, nhất là, vì cứu Sư Niệm mà cả mạng sống cũng không cần.
Nếu Sở Húc Ninh chỉ đi ngang qua, đứng trên góc độ của một quân nhân, đây là trách nhiệm của anh. Tiếc rằng anh không phải người đi qua đường, mà anh cố ý tới đây để cứu người.
“Cậu muốn kết hôn với Sư Niệm à?” Sư Hạ Dương nói thẳng, không hề có câu nào dư thừa.
Sở Húc Ninh cũng chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó nghiêm túc nói, “Vâng.”
“Bởi vì con bé bị...”
“Thủ trưởng.” Sở Húc Ninh ngắt lời Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương ngưng lại. Việc Sở Húc Ninh ngắt lời đã chứng minh cho suy nghĩ của anh ta, Sở Húc Ninh đã đọc được tin tức.
“Rất xin lỗi vì đã không xin phép chú trước, nhưng cháu vẫn hy vọng chú sẽ đồng ý chuyện của cháu và Sư Niệm.” Sở Húc Ninh nhỏ giọng nói, trong câu nói thực sự mang theo ý tứ khẩn cầu.
“Cậu đang thương hại nó sao?” Nếu như đáp án là thế, vậy thì có nói gì anh cũng không đồng ý đâu.
Thương hại?
Khi nghe thấy hai từ này, Sở Húc Ninh bất ngờ bật cười, kiểu cười tự giễu như Sư Niệm lúc trước vậy.
Rốt cuộc là thương hại Sư Niệm vì cô ấy gặp cảnh ngộ như vậy, hay thương hại chính mình?
“Thương hại?” Sở Húc Ninh nhắc lại hai từ này, “Cô ấy hạnh phúc hơn cháu rất nhiều, cháu không có tư cách gì để mà thương hại cô ấy. Bởi vì cháu biết rằng, bất kể có xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn là bảo bối trong tay chú.”
Sư Hạ Dương nheo mắt, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
Quyết định kết hôn với Sư Niệm là sau khi anh thấy đau lòng. Có lẽ Sở Lạc Nhất nói đúng, trái tim mà anh cho rằng mình đã trao đi, người ta không hề tiếp nhận, nhưng khoảnh khắc đó, có lẽ trái tim của anh đã quay trở lại, nên anh mới thấy đau như muốn ngất đi luôn vậy.
Cuộc đời anh không sở hữu gì nhiều, người duy nhất đặt trái tim vào anh, anh không muốn tiếp tục phụ tấm lòng cô ấy nữa.
“Quân nhân kết hôn, không được phép ly hôn đâu.” Sư Hạ Dương nhắc nhở anh.
“Chỉ cần cô ấy không chê cháu, cô ấy sẽ là vợ cháu suốt cuộc đời này.” Sở Húc Ninh nghiêm túc đưa ra lời hứa.
Sư Hạ Dương đi rồi, không hề nói đồng ý, cũng không nói phản đối, cứ thế mà đi thôi.
Sở Húc Ninh dường như cũng không nóng vội muốn có được câu trả lời ngay lúc ấy, cũng không có ý định từ bỏ việc mình đang nộp đơn xin kết hôn.
Bởi vì anh tin rằng, cuối cùng Sư Hạ Dương cũng sẽ đồng ý thôi.
***
Ở thành phố B, trời quang mây tạnh, giữa tháng chín mà nhiệt độ vẫn lên tới ba mươi tám độ.
Trên sân huấn luyện, đột nhiên có thêm hai sĩ quan giám sát. Theo như Sở Lạc Nhất thấy, hai người này cố ý tới đây để gây rắc rối cho họ.
Tiếc rằng hai người kia đã quên mất, họ lớn lên cùng những chiêu trò như thế này, muốn gây rắc rối cho họ sao, nghĩ cũng hay quá rồi.
Mười giờ sáng, lữ đoàn trưởng như ông phật Di Lặc lại xuất hiện, tiện thể công bố một quyết định mới, sẽ đưa các sinh viên cùng tham gia lần huấn luyện sinh tồn trên núi trong tháng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...