Sở Lạc Nhất nghẹn một lúc, khiếp sợ nhìn Sở Ninh Dực: “Làm sao ba biết được? Anh ta nói à?”
“Xem ra là thật rồi.” Sở Ninh Dực có thâm ý khác nói, ánh mắt không biết ánh lên sự tán thành hay phản đối.
Mà qua tai Sở Lạc Nhất, ý tứ của những lời này chỉ là ba xác nhận lại câu nói kia mà thôi, không hề có ý khác.
Có điều nghĩ đến bữa đại tiệc hải sản sắp tới, Sở Lạc Nhất dĩ nhiên đã quên béng mất việc này, nhắn lại một câu chú ý an toàn, không biết anh có đọc được hay không.
Xe của Sở Ninh Dực vừa đi, Cố Tỉ Thành liền chậm rãi bước ra khỏi doanh trại.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt ba vợ một lần, hẳn là lần sau sẽ được cộng thêm điểm.
Huồng hồ biểu hiện của anh từ trước đến giờ vẫn tính là khá tốt, cho nên cũng không cần phải quá mức lo lắng.
“Cô bé, chờ anh về nhé.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nói, không biết là nói cho không khí hay là nói với bản thân mình.
Cổ Tỉ Thành đột nhiên phải đi, việc tập quân sự cho khoa Mỹ thuật liền được giao cho cấp dưới của Cố Tỉ Thành.
Buổi chiều khi Sở Lạc Nhất nhìn thấy sĩ quan huấn luyện mới liền sửng sốt một chút. Cố Tỉ Thành cũng đi rồi à?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Sáu Chấm hình như cũng đi vì có nhiệm vụ quan trọng.
Cho nên buổi huấn luyện chiều hôm đó Sở Lạc Nhất cũng không tập trung lắm, nhưng sĩ quan huấn luyện mới người ta cũng coi như không thấy, trong lúc nghỉ ngơi còn cố ý nói với cô: “Trước khi đi lão đại có dặn, phải chú ý đến cô.”
Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, kéo vị sĩ quan kia sang một bên, “Này, anh nói thật cho tôi biết đi, lão đại của các anh đi đâu thế?”
“Tôi cũng không biết nữa, giữa trưa đã vội vội vàng vàng đi rồi.” Thượng úy nhíu mày nói, “Chắc là nhiệm vụ bí mật gì đó, lão đại khác chúng tôi, anh ấy có nhiều nhiệm vụ mật lắm.”
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, sau đó lại kéo thượng úy đến một chỗ khác xa hơn.
“Tôi hỏi anh, lão đại của các anh có nick QQ không?”
“Đương nhiên là có, anh ấy còn có một cô bạn gái trên mạng đã yêu nhau được tám năm rồi cơ. Tuy là chúng tôi cảm thấy chỉ là anh ấy lừa chúng tôi thôi. Sao hả, cô muốn lấy QQ của lão đại nhà chúng tôi hả.” Thượng úy cười híp mắt nói, lão đại suốt ngày đưa người ta ra ngoài ăn, ý tứ này quá rõ ràng rồi còn gì nữa.
Sở Lạc Nhất trừng anh ta một cái: “Vậy anh có không?”
“Không có, tôi đoán chắc trong nick của lão đại chúng tôi chỉ có mình cô bạn gái kia thôi.” Thượng úy nhún vai, “Chờ lão đại về, tự cô đi xin là được mà.”
Sở Lạc Nhất muốn đánh người, có thể tự hỏi thì cô còn hỏi anh ta làm gì?
Nhưng Cố Tỉ Thành chính là Sáu Chấm sao?
Đều là quân nhân, đều yêu nhau trên mạng tám năm, còn làm nhiệm vụ cùng thời điểm nữa, sao có thể trùng hợp như vậy được?
Ba cô từng nói, ba chuyện mà trùng hợp thì sẽ không phải là trùng hợp nữa.
Cho nên chuyện này chắc chắc không phải là trùng hợp, có lẽ Cố Tỉ Thành chính là Sáu Chấm thật rồi!
Cố Tỉ Thành là Sáu Chấm!
Đáp án này khiến Sở Lạc Nhất khó lòng mà chấp nhận ngay được. Cô vừa cảm thấy vui, lại vừa có cảm giác giận.
Dù sao thì nếu Cố Tỉ Thành là Sáu Chấm, vậy anh phải biết cô là ai từ lâu rồi mới đúng.
Sở Lạc Nhất chọc chọc cằm mình. Chờ Cố Tỉ Thành trở về, cô phải hỏi anh cho ra nhẽ mới được. Trước đó lúc anh nói mấy cái câu kiểu như lỡ Sáu Chấm lừa cô thì sao thực chất là đang bẫy cô thôi đúng không? Đúng là một tên nham hiểm xảo quyệt!
Được, tốt lắm, cô ghim gã này rồi đấy.
“Sở Lạc Nhất, cô sao thế, sao mặt mũi nhìn kinh khủng vậy?” Thượng úy muốn khóc, chắc chuyện này không liên quan gì tới anh ta đâu phải không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...