Sở Lạc Duy đi ngang qua phòng tắm cũng quăng cho cô một cái liếc mắc, “Cho nên cậu cứ ôm cái mơ mộng hão huyền đó sống cả đời đi. Cậu với chị Miên Miên không chỉ đơn giản cách nhau có một trời một vực thôi đâu.”
“Cậu cút đi, ai cần cậu quan tâm hả!” Kiều Vi Nhã miệng đầy bọt kem đánh răng lớn tiếng mắng, hận không thể phun một ngụm lên mặt cậu.
“Ai thèm quan tâm cậu?” Sở Lạc Duy khinh thường nói một câu, người đã đi đến phòng bếp.
Sở Lạc Nhất cười khùng khục, mọi sự căng thẳng đều biến mất, hai người này mau đánh nhau đi.
Náo loạn cả một buổi sáng, tâm trạng của Sở Lạc Nhất đã khá hơn, lúc tập quân sự lại có chút thất thần, nhưng Cố Tỉ Thành rất nể tình tha cho cô.
Vào buổi trưa, Sở Lạc Nhất bị gọi ra ngoài, nói là có người đến tìm cô.
Sở Lạc Nhất tưởng người mà ba cô sai chuyển quần áo cho cô đã đến, không ngờ đến nơi lại nhìn thấy xe của ba mình.
“A...” Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng, vội vàng mở cửa xe cúi người chui vào, nhào tới người đang ngồi ở ghế sau: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng ôm con gái. Lão Sở kia muốn cướp con gái của anh, nằm mơ đi nhé, con gái anh yêu nhất là người ba ruột là anh đấy.
“Ba đến không vui à?” Sở Ninh Dực cố ý mở miệng hỏi.
Sở Lạc Nhất lắc đầu, “Rất vui, cực kỳ vui, siêu cấp vui luôn chứ ạ.” Sở Lạc Nhất nói, hôn chụt một cái lên mặt Sở Ninh Dực, sau đó mới nhìn về phía tài xế, “Chào chú Tiểu Sở.”
Tài xế mới của Sở Ninh Dực là cháu trai ở dưới quê của chú Sở. Chú Sở về hưu rồi liền về quê, người này đã theo Sở Ninh Dực được mười năm rồi.
Tiểu Sở cười khà khà, “Không bị phơi nắng đen đi nhỉ, được lắm.”
“Đương nhiên ạ, cháu có dáng vẻ đoan trang trời sinh mà lại!” Sở Lạc Nhất dõng dạc nói, lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Ba có phải về luôn không?”
“Không, ba sẽ đi gặp Sáu Chấm với con.” Không sai, Sở Lạc Nhất cả đêm không ngủ, Sở Ninh Dực cũng cả đêm không ngủ, sáng dậy còn bị Thủy An Lạc cười nhạo, nói anh còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên gặp cô.
Đời này Sở Ninh Dực đúng là không căng thẳng được mấy lần. Lần Thủy An Lạc sinh đôi là một. Lần Thủy An Lạc thiếu chút nữa đi theo mẹ vợ là lần thứ hai.
Lần tiếp theo, sợ sẽ là lần đi gặp người mà có thể anh sẽ trao con gái cho chăng.
Sợ cậu ta là một kẻ lừa đảo, khiến con gái anh phải đau lòng!
Sợ cậu ta nhân phẩm không tốt, khiến con gái anh thất vọng!
Sợ...
Sợ rất nhiều, tất cả đều bởi vì tình yêu dành cho con gái.
Miệng của Sở Lạc Nhất biến thành hình chữ O, chớp mắt nhìn ba mình.
“Sao hả, ba không thể đi được à?” Nhìn dáng vẻ của con gái, Sở Ninh Dực giả bộ tức giận nói.
“Dĩ nhiên là không phải rồi!” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Có điều ba mà đi thì khí thế quá mạnh mẽ, khí thế của ba con tỏa ra hai mét tám cơ mà.”
Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, “Bảo anh con dẫn Tiểu Bất Điểm và Sở Vi ra đây, ba đưa mấy đứa đi ăn cơm.”
“Oh yeah, đại tiệc hải sản tới rồi, con đi gọi liền.” Sở Lạc Nhất nói, nhanh chóng xuống xe.
Sở Ninh Dực nhìn Sở Lạc Nhất xuống xe, hơi nhướng môi, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
“Sở gia, thực sự không định nói cho cô chủ với cậu chủ biết sao?”
“Không cần thiết, Mạch Thụy không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu, chờ tra ra người đứng đằng sau cô ta là ai hãy nói.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu chỉnh lại đồng hồ của mình.
“Sở gia, cậu Cố đã tới rồi.” Tiểu Sở nói.
Sở Ninh Dực gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành mở cửa bước lên xe.
“Thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành cúi chào.
“Thành Nam thành phố B dạo này không yên ổn, cậu qua đó xem xem, trước khi bọn chúng kịp vươn móng vuốt đến thành phố A thì chặt bỏ đi.”
Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Ngay hôm nay ạ?” Cố Tỉ Thành sững lại một lúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...