Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đó là sự tồn tại tựa như một ngọn núi, cho dù họ có gặp phải trắc trở gì đều có thể đi đến ranh giới cuối cùng, che mưa chắn gió cho họ, để họ nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy đó làm ranh giới xuất phát lại từ đầu.

“Sao ba phải phản đối? Con gái ba có quyền được kết bạn, ba có quyền được biết. Con đã không cướp đi quyền được biết của ba, ba làm sao có thể đoạt mất quyền kết bạn của con chứ. Ba không phản đối chuyện con kết bạn trên mạng hay đi gặp bạn, điều kiện đầu tiên là ba phải biết, mới có thể xác định sự an toàn của con được.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên giường, “Mai ba sẽ bảo người mang qua cho con.”

Sở Lạc Nhất nằm trên giường, rung chân, “Con nghĩ con có một người ba tốt nhất trên đời.”

“Ừm, lúc nào cũng phải nhớ vậy đấy.” Sở Ninh Dực mở miệng cười nói.

Sau khi nói chuyện với Sở Ninh Dực xong, Sở Lạc Nhất liền yên tâm, quần áo ba chọn, cô vẫn rất yên tâm!

Sở Lạc Nhất yên tâm rồi cuối cùng cũng có thời gian quan tâm đến chị em tốt của mình.

Cô bỏ di động xuống, vươn tay ôm lấy cổ của Kiều Vi Nhã, cười híp mắt nói: “Chị bảo này, em sắp mười tám rồi, muốn yêu sớm cũng trễ rồi biết chưa hả?”

“Cút đi, đồ con gái xấu xa đi găp bạn trên mạng đừng có nói chuyện với em!” Kiều Vi Nhã ghét bỏ đẩy cô nàng một cái.


Sở Lạc Nhất lăn một vòng lại bò trở lại.

“Chẳng lẽ một người bạn trên mạng lại tốt hơn một anh chàng siêu đẹp trai như Cố Tỉ Thành à? Mấu chốt là, Cố Tỉ Thành cũng tốt với chị mà.” Kiều Vi Nhã hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Em không hiểu đâu, tuy chị với Sáu Chấm chưa gặp nhau bao giờ, nhưng có lúc thông qua nói chuyện cũng có thể hiểu được một người. Anh ấy cũng rất tốt với chị. Nhưng chị có nói mọi người cũng chẳng tin, vừa nghe đến yêu qua mạng là mọi người đã cảm thấy không tốt rồi.”

“Chị à, không phải là bọn em thấy không tốt, mà là tin tức bây giờ đầy ra đấy...” Kiều Vi Nhã hứ một tiếng.

“Chỉ là không đưa tin tốt thôi, không thể vơ đũa cả nắm được. Nhưng yên tâm, lúc đi chị nhất định sẽ gọi anh Hai đi cùng. Ba bảo, như thế mới có trách nhiệm với cả hai, ha ha~” Sở Lạc Nhất nói xong liền cầm quần áo đi tắm, “Em gái à, chị nói thật với em đấy, qua mười tám thì không phải là yêu sớm nữa đâu, em nhanh lên đi.” Sở Lạc Nhất nói xong liền bước ra ngoài.

Yêu sớm?

Tại sao cô phải yêu sớm? Như thế này tốt biết mấy.

Làm như cả thế giới này đều phải yêu sớm không bằng, như vậy không tốt!


“Anh chị cũng có yêu sớm đâu!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói.

Sở Lạc Nhất đi tới cửa sững lại một chút, liếc mắt nhìn Sở Lạc Duy cũng vừa bước ra khỏi phòng.

Sở Lạc Nhất: Thương anh.

Tất cả mọi người ở Thấm Tâm Viên đều biết Sở Lạc Duy yêu sớm, đối tượng yêu sớm tên là Kiều Vi Nhã, đáng tiếc, người trong cuộc lại chẳng hề hay biết.

Sở Lạc Duy bưng vẻ mặt lạnh băng bước vào phòng của Kiều Vi Nhã, còn Sở Lạc Nhất thì cười tít mắt chuồn đi tắm.

Kiều Vi Nhã vừa dứt lời liền thấy Sở Lạc Duy bước vào.

Từ trước đến giờ cô vẫn không để ý đến cậu, cho nên thấy Sở Lạc Duy tiến vào cô cũng chỉ coi như thấy không khí, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc định đi ngủ.

Sở Lạc Duy ngồi xuống giường, thấy bộ dạng coi nhẹ mình của cô, cậu lại muốn phát rồ lên.

Tuy Kiều Vi Nhã đang xem nhẹ Sở Lạc Duy, nhưng trong lòng đang nghĩ gì cũng chỉ có mình cô biết, đồ lăng nhăng này dạo này khoe mẽ kinh lắm.

Đặc biệt là rất được bọn con gái mê đắm. Hôm nay còn có người tìm cô nhờ đưa thư tình hộ, nhưng cô đã vứt luôn rồi.

Nhờ cô chuyển thư tình, đúng thật là: Đùa đấy hả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui