Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sau khi Sở Húc Ninh được đưa vào phòng cấp cứu khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Tiểu An và Sở Lăng Phong đã vội vã tới. Người cùng tới còn có Sở Húc Hiên và vợ anh là Âu Dương Tử Huyên.

“Lạc Ninh, chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Tiểu An sốt sắng hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu.

“Có tội phạm vượt ngục, bị anh Húc Ninh bắt được. Nhưng anh ấy cũng bị thương nặng ạ.” Sở Lạc Ninh chỉ nói tóm gọn. Vì trước khi ngất đi Sở Húc Ninh có nói với anh một câu: “Đừng nói cho Sư Niệm biết.”

“Nó đang yên lành ở thành phố B, tại sao lại chạy tới thành phố A bắt tội phạm vượt ngục chứ?” Cố Tiểu An nghe thấy vậy liền cảm thấy đau lòng vô cùng.

Sở Lăng Phong nhìn Sở Lạc Ninh, tạm thời không hỏi Sở Lạc Ninh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc Sở Húc Ninh vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, Sở Lạc Ninh liền nhận được điện thoại của mẹ báo Sư Niệm đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi chỉ có điều nhất thời chưa thể tỉnh lại vì vết thương quá nghiêm trọng. Thủy An Lạc bảo anh báo lại cho Sở Húc Ninh biết.

Sở Lạc Ninh tỏ ý đã biết, sau khi dập máy, quay lại liền trông thấy Sở Lăng Phong. Sở Lạc Ninh sững lại, khẽ nhún vai, “Bác trai.”


“Lại vì con bé của nhà họ Sư à?” Sở Lăng Phong nói thẳng ra.

Sở Lạc Ninh thật sự rất muốn nói, bác đã biết rồi còn hỏi cháu làm gì chứ.

“Anh ấy hy vọng là Sư Niệm sẽ không biết chuyện này.”

“Thằng nhóc này lúc nào cũng quá tự ti. Dù bác với mẹ nó có làm thế nào, nó cũng chỉ đặt mình vào vị trí trả ơn chúng ta.” Sở Lăng Phong nghĩ tới con trai cả của mình lại cảm thấy đau lòng.

“Chỉ là thiếu một người khiến anh ấy tự tin thôi ạ. Tiếc là anh ấy đã nhốt người đó bên ngoài cánh cửa trái tim mình rồi.” Sở Lạc Ninh nói với giọng đầy ẩn ý.

Sở Lăng Phong cau mày, “Cháu có ý gì?”

Sở Lạc Ninh nở một nụ cười hơi nham hiểm. Sở Lăng Phong cau mày. Hai người xem như đã có được tiếng nói chung. Nếu hai người họ mà còn không hiểu nổi Sở Húc Ninh thì đúng là sống uổng quá rồi.

Câu đầu tiên sau khi Sở Húc Ninh ra là hỏi về Sư Niệm. Sở Lăng Phong nói với anh rằng cô không sao. Sắc mặt của Sở Lăng Phong lại rất lạ, tiếc là sau khi anh biết được tin cô đã bình an thì cũng lại ngất đi rồi.

Cố Tiểu An thắc mắc nhìn chồng mình, “Con gái bên Sư gia không ổn à?”

“Đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, bị thương nhẹ hơn con trai em.” Sở Lăng Phong phụt cười, “Nếu con gái nhà đó mà thật sự không ổn thì cậu con trai này của em cũng nuôi phí công luôn rồi.”

“Nếu như nó đã có lòng với con gái nhà người ta, tại sao cứ trốn tránh người ta mãi như thế chứ?” Cố Tiểu An nhíu mày, càng nhìn đứa con trai cả người toàn là vết thương này lại càng thấy xót xa hơn.


“Con trai em nuôi lớn em còn không biết à? Rảnh thì tới thăm con gái nhà bên đó, nói cho con bé biết con trai em sắp tèo rồi đi.” Sở Lăng Phong nhìn Sở Húc Ninh trên giường bệnh, nói.

“Anh có thể nói chuyện tử tế được không hả.” Tuy Cố Tiểu An biết anh không có ý đó nhưng cô thật sự không thích anh nói chuyện kiểu này chút nào.

***

Tại bệnh viện của Sở Thị, đã một ngày một đêm sau khi Sư Niệm được cứu ra.

Sau khi tỉnh lại, Sư Niệm vẫn không hề nói gì, không biết vì miệng đau hay vì đau lòng nữa.

Thủy An Lạc nhìn cô gái bị băng bó khắp mặt, ánh mắt vô thần hoàn toàn không giống với một cô gái tuổi này nên có.

“Niệm Niệm, con còn muốn hỏi gì nữa không?” Thủy An Lạc vừa chỉnh lại chăn cho cô vừa hỏi.

Sư Niệm lắc đầu, hỏi gì chứ?


Anh ấy sao?

Không phải anh ấy vẫn đang ở thành phố B đấy sao? Thậm chí anh ấy còn chẳng biết cô vừa trải qua điều gì nữa.

Đáng ra cô nên từ bỏ từ lâu rồi mới phải!

“Cốc cốc cốc~”

Có ai đó gõ cửa phòng bệnh, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn. Cô gái đứng trước cửa dịu dàng mỉm cười, “Con chào cô.”

“Tử Huyên?” Thủy An Lạc kêu lên, sau đó lại theo phản xạ ngoảnh lại nhìn Sư Niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui