Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sư Hạ Dương nhìn ra suy nghĩ của Sư Niệm nên vẫn cố thu hút tầm mắt của Chó Vàng. Nhưng anh ta lại quên mất rằng, Chó Vàng là kẻ đã từng đánh nhau với dã thú. Gã nhạy đến mức Sư Niệm mới chỉ xê dịch một quãng chưa được nổi nửa mét gã đã phát hiện ra rồi.

Chó Vàng gầm lên một tiếng, hai tay chạm đất dùng tốc độ nhanh thoăn thoắt nhào tới, sau đó liền khống chế hai tay của Sư Niệm...

“Rắc...”

“Á...”

Tiếng hét xé lòng của Sư Niệm như vang vọng cả bầu trời đêm.

Dư âm còn đó, ngay sau đó, Sư Hạ Dương liền như phát điên xông tới, cố dùng hết sức đánh một cú thật mạnh về phía Chó Vàng.

Sư Niệm từ từ khép mắt lại, nếu như đây là kết thúc, vậy thì cũng rất tốt.

Cửa nhà kho lại bị mở ra một lần nữa, tiếc là Sư Niệm đã không thể thấy gì nữa rồi.

Người đứng trước cửa sau khi nhìn thấy cảnh tượng này mắt liền đỏ ngầu lên, ngay sau đó liền lao nhanh tới như một cơn gió.


Chó Vàng có sức và tốc độ như một con dã thú, lần trước nếu không nhờ họ tính kế vẹn toàn có lẽ cũng sẽ không bắt nổi gã, nhưng lần này chỉ có thể lấy đá chọi đá.

Sư Hạ Dương vốn đã điên rồi, lại thêm một Sở Húc Ninh nữa nên vẫn có phần thắng.

Trận đấu này, ai cũng dùng hết sức mình, vì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến họ mất mạng.

Về mặt tốc độ, Sở Húc Ninh nhanh hơn Sư Hạ Dương rất nhiều, cho nên cơ bản có thể kiềm chế được Chó Vàng, mà với tốc độ này thì súng hoàn toàn không có tác dụng gì cả, chỉ làm lãng phí thời gian hơn mà thôi.

“Đưa cô ấy đi.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói. Anh kéo lấy cánh tay của Chó Vàng, nhưng lại bị Chó Vàng nhanh chóng thoát được.

Gương mặt Sở Húc Ninh trở nên dữ tợn, đó là dấu hiệu chứng tỏ anh đã tức giận.

“Đưa cô ấy đi!” Sở Húc Ninh quát lên, sau đó mạnh mẽ không chế Chó Vàng.

Sư Hạ Dương cau mày, một bên là con gái đang hấp hối, một bên là Sở Húc Ninh vẫn chưa đủ sức đấu lại Chó Vàng.

Chó Vàng bật người quay lại, tay phải bắt lấy Sở Húc Ninh, đẩy mạnh ra sau. Sở Húc Ninh theo phản xạ lùi lại. Chó Vàng đã nhào tới chỗ Sư Niệm. Gương mặt Sở Húc Ninh trở nên rét lạnh. Anh nhanh chóng cản Chó Vàng lại, quét chân đè Chó Vàng xuống đất, sau đó đè cả người mình lên người gã, “Nhanh lên...”


Chó Vàng khỏe vô cùng. Gã lật người lại đè Sở Húc Ninh xuống dưới, sau đó đè lên cổ anh, “Lại một đứa nữa tới tìm chết, không biết tự lượng sức mình.”

“Vậy mày thử xem.” Sở Húc Ninh nói xong lại cố gắng hết sức đỡ lại, “Mày muốn cô ấy chết đúng không?”

Sư Hạ Dương không nghĩ nhiều nữa mà lập tức chạy tới bế Sư Niệm lên.

Chó Vàng thấy họ sắp đi, bỗng nổi điên, cùi chỏ đánh mạnh vào lưng Sở Húc Ninh, gần như đánh gãy xương anh. Nhưng Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn cố gắng khống chế Chó Vàng.

Sư Hạ Dương bế Sư Niệm ngoảnh lại nhìn chàng trai đang cố gắng chống đỡ kia, tiếc là con gái của anh ta không thể thấy được.

Sư Hạ Dương ra đến bên ngoài, Sở Lạc Ninh đã kịp chạy tới nơi. Cuối cùng Sư Hạ Dương cũng có thể yên tâm hơn một chút, lập tức đưa Sư Niệm đến bệnh viện.

Thủy An Lạc đã đợi sẵn, Sư Niệm bị thương quá nghiêm trọng, ngay cả báo chí cũng không bỏ qua tin tức lớn lần này, dù sao thì đây cũng là Ảnh hậu mới mà.

Sư Hạ Dương vẫn chờ mãi ngoài cửa. Quản lý của Sư Niệm vẫn đang đối phó với đám phóng viên ở bên ngoài, nói với họ chuyện lần này là hành động do fan cuồng mất khống chế gây ra, Sư Niệm giờ đang được cấp cứu.

Các fan cuồng có hành vi điên cuồng không phải ít, cho nên chuyện này có nói ra cũng không khiến ai nghi ngờ cả.

Trong bệnh viện ở phía Đông thành phố.

Lúc Sở Húc Ninh được đưa tới nơi thì đã bị mất đi tất cả ý thức. Trên người Sở Lạc Ninh cũng đã đầy vết thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui