Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc: “...”

Anh thế này là già mà không nghiêm rồi đấy.

Sở Ninh Dực tiếp tục hôn lên mặt cô: “Cái đầu dưa này của em chỉ có thế thôi, trừ việc dùng những cái dụng cụ không có sinh mạng này để cứu người ra thì tốt nhất là em đừng nên làm khó mình vì chuyện của bọn họ nữa.”

“Anh không chọc ngoáy em vài câu thì không sống nổi đúng không?” Thủy An Lạc quay lại, hung hăng trừng mắt với chồng mình.

“Mấy chục năm rồi mà em mới nhận ra à? Hình như cung phản xạ của em hơi dài quá rồi đấy?” Sở Ninh Dực chậc chậc lưỡi nói rồi lại ngồi xuống ghế, đưa tay lên day day trán mình: “Mấy giờ em tan làm?”

Thủy An Lạc không muốn để ý đến người này nữa, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.

“Phải rồi, hôm qua con trai anh tìm đến em rồi đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cất tài liệu đi rồi ngồi xuống đùi Sở Ninh Dực, bởi vì người này đã chiếm mất cái ghế của cô rồi.


Sở Ninh Dực ôm lấy eo của cô, hơi nhướng mày: “Thằng nhóc đó tìm em làm gì?”

“Anh biết em nói đến đứa nào à?” Thủy An Lạc cấu anh một cái.

“Ngoại trừ thằng thứ hai không biết cố gắng ra thì Bảo Bối không có việc gì sẽ không tìm em.” Sở Ninh Dực vẫn luôn luôn coi trọng cậu cả nhà mình nhất.

Thủy An Lạc: “...”

Thằng con nhỏ của anh còn đang nắm giữ công ty của anh đấy, thân làm ba mà anh làm như vậy có phải là phân biệt đối xử hơi quá rồi không?

“Thằng bé hỏi em có phải nói rõ ràng với Tiểu Bất Điểm hay không. Thế nhưng thằng bé lại sợ tình cảm của Tiểu Bất Điểm đối với nó chỉ là tình anh em. Nếu thế ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi.” Thủy An Lạc nói, nhưng lại thấy Sở Ninh Dực chẳng có vẻ gì là quan tâm tới chuyện của con trai mình.

“Đúng là chẳng thú vị gì cả, lâu như thế rồi mà vẫn vậy, tại sao Sở Ninh Dực này lại có đứa con trai u uất như vậy chứ, năm đó ở bệnh viện bế nhầm con rồi đúng không?!”

“Này, bế nhầm mà cũng có thể bế được một đứa giống anh như thế à? Sở Ninh Dực, có phải ở bên ngoài anh lừa dối em đúng không?” Thủy An Lạc bỗng đáp lại.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái đề tài này nhạy cảm quá rồi thì phải.

“Anh phát hiện sao những chuyện này đầu óc em lại nhanh nhạy thế nhỉ?” Sở Ninh Dực thở dài nói, sau đó xoa xoa đầu của cô: “Em mặc kệ chuyện của thằng bé đi, dù sao cũng không chết được, cứ mặc chúng nó dằn vặt nhau đi. Mà công chúa nhà chúng ta lại có vấn đề rồi kìa, Bảo Bối nói với anh là còn bé có bạn trai rồi.”


“Cái đứa yêu qua mạng á?”

“Đứa đó thì không tính, không phải, thằng nhãi nhép kia dám cướp con gái của anh! Anh quyết định thời gian tới sẽ đến thành phố B xem thử xem. Thế này là không được, không tập quân sự cho tử tế đi lại tán tỉnh con gái anh, không ra làm sao hết.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực một cái, sau đó dứt khoát đứng dậy: “Chỉ có con gái của anh mới là bảo bối thôi có đúng không?”

“Tất nhiên là thế rồi!” Sở Ninh Dực vừa mới nói xong lập tức nhận được một ánh mắt lạnh như băng của Thủy An Lạc. Sở Ninh Dực thoáng sững ra rồi quả quyết nói: “Tất nhiên là thế rồi, còn cả mẹ của con bé nữa.”

Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng rồi liếc mắt nhìn anh, sau đó định đi ra ngoài.

“Đi đâu thế?”

“Đến chỗ nào không có anh.” Thủy An Lạc nói rồi vẫy vẫy tay đi ra ngoài.


Sở Ninh Dực đang muốn đứng dậy đuổi theo, đột nhiên đi động lại vang lên. Anh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Cậu nói cái gì?” Sở Ninh Dực đi ra tới cửa, bước chân đột nhiên dừng lại: “Chạy rồi?”

Thủy An Lạc quay đầu nhìn sắc mặt là lạ của Sở Ninh Dực liền dừng bước, nhìn anh vẫn đang nghe điện thoại.

“Lập tức báo cho Sư Hạ Dương biết để cậu ta phòng bị. Chó Vàng chạy trốn được thì người đầu tiên tên đó muốn trả thù sẽ là cậu ta.” Sở Ninh Dực nói, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Chó Vàng? Trước đây cô đã từng nghe thấy cái tên này. Người này đã làm rất nhiêu việc ác. Sư Hạ Dương phải mất một năm mới có thể bắt được hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui