Nửa đêm, quân doanh đã yên tĩnh từ lâu, Kiều Vi Nhã cúi đầu đi bên cạnh Sở Lạc Duy.
“Tại sao đột nhiên lại thừa nhận thân phận của mình?” Chẳng phải trước đây có đánh chết cũng không chịu thừa nhận đấy sao?
“Giả ngầu chứ còn sao nữa, không nhìn ra à?” Kiều Vi Nhã hầm hừ nói.
Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô, không nói lời nào.
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ một chút rồi giơ tay của mình lên: “Ây da, ây da, chỉ là tối hôm nay ba gọi điện thoại cho tôi, nói ông ấy biết mọi người đều nói tôi là đồ nhà quê, có ông bố như vậy mà không lôi ra dùng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, sao ba tôi lại biết được chuyện này vậy nhỉ?”
Sở Lạc Duy lẳng lặng đi nhanh hơn mấy bước.
“Này, sao đột nhiên cậu lại đi nhanh như vậy làm gì?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng hô lên rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Mầy giờ rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chẳng phải ngày mai vẫn phải tập quân sự đấy sao?” Tốc độ nói của Sở Lạc Duy nhanh hơn bình thường một chứt, tựa như đang che giấu điều gì đó.
***
Phòng tạm giam.
Sở Lạc Nhất lo lắng đi tới đi lui. Cố Tỉ Thành vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô. Cô nhóc này nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng thực chất vẫn rất lo lắng cho Kiều Vi Nhã.
Dù cho cô biết Kiều Nhã Nguyễn sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Cửa phòng tạm giam được mở ra, Sở Lạc Nhất lập tức ngẩng đầu lên, thấy người tiến vào liền vội vàng đi tới: “Anh, chuyện giải quyết xong chưa?”
“Đi về nghỉ ngơi đi, về sau ăn nói hay làm việc đừng thiếu suy nghĩ như vậy nữa, hơi tí là bốc đồng lên.” Sở Húc Ninh lên tiếng răn dạy, quay đầu thấy Cố Tỉ Thành đang ngồi bên cạnh lại nói tiếp: “Thế nào, đã viết xong bản kiểm điểm của cậu chưa?”
Cố Tỉ Thành nhún vai, chậm rãi đứng dậy: “Anh nhốt người của tôi ở đây, tôi không tới cùng được sao?”
Người của tôi?
Người của tôi!
Đôi mắt vốn đã to của Sở Lạc Nhất lập tức trợn trừng như mắt trâu, người anh em này biết tán gái ra phết đấy nhỉ.
Sở Húc Ninh cũng nghe ra. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành một cái rồi mới nhàn nhạt nói tiếp: “Thân phân của Kiều Vi Nhã đã được đưa ra ánh sáng rồi, hẳn mọi người cũng sẽ biết đến em ngay thôi. Nếu em muốn làm khỉ thì về nghỉ đi, còn nếu không thì qua chỗ của anh.”
Cố Tỉ Thành muốn nói cái gì đó, thế nhưng sau khi thấy ánh mắt của Sở Húc Ninh, Cố Tỉ Thành vẫn lựa chọn im miệng, dù sao thì... danh bất chính ngôn cũng bất thuận mà.
Làm sao anh có thể để cô gái này tới chỗ Sở Húc Ninh được chứ, dù cho chính bản thân anh cũng không thường xuyên về đó.
“Em không muốn làm khỉ đâu! Đời này em hận nhất sáu chữ: Đó là con gái của Sở Ninh Dực!”
“Gái à, đó là tám chữ.” Cố Tỉ Thành tốt bụng nhắc nhở.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Em chưa đi học bao giờ không được hả?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa ôm lấy hai cái má đỏ lựng của mình chạy ra ngoài.
Ôi mẹ ơi, đúng là không thể mất mặt hơn được nữa mà.
Môn toán chắc chắn là cô bị mẹ dạy cho ngu luôn rồi.
Thế nhưng như thế trước mặt Cố Tỉ Thành thật mất mặt, mất mặt, mất mặt chết đi được.
Cố Tỉ Thành khẽ cười thành tiếng, sau đó cũng đi ra ngoài.
Sở Lạc Nhất cúi đầu chạy về khu nhà quân đội. Cô không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa rồi.
Sau khi Cố Tỉ Thành ra ngoài, Sở Húc Ninh cố tình cản đường của anh lại, sau đó cau mày nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu còn có một cô bạn gái trên mạng tám năm rồi nhỉ.”
“Cho nên cũng định gặp mặt rồi đây, dù sao ba cái thứ yêu qua mạng này mà có thể thành thật được thì cũng tốt hơn mà.” Lúc Cố Tỉ Thành nói lời này vẫn còn đang nhìn bóng lưng dần biến mất phía trước, sau đó anh vỗ vỗ lên vai của Sở Húc Ninh: “Yên tâm đi, tôi không phải là anh, tôi biết bản thân mình muốn gì. Mà tôi đã muốn thì nhất định sẽ liều mạng bất chấp tất cả để đạt được nó, sau đó sẽ nâng niu nó thật kỹ.”
Sở Húc Ninh nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, hai tay siết chặt lại lần nữa.
Biết mình muốn gì rồi sẽ liều mạng bất chấp tất cả để đạt được, sau đó sẽ trân trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...