Ờm...
Sở Lạc Nhất có chút chột dạ, quay đầu lại tiếp tục nhìn bức tường, dường như đã quên mất chuyện gì đó.
Cố Tỉ Thành nhìn dáng vẻ như rùa rụt cổ của cô, không có ý định bóc mẽ cô thêm nữa mà mở lời, “So với việc có thời gian giận Trưởng ban Cơ, không bằng nghĩ xem ai là người có khả năng làm chuyện này nhất không hơn sao?”
“Khương Miêu Miêu, cả cái nhà đó đều không phải thứ tốt đẹp gì hết.” Sở Lạc Nhất phẫn nộ.
“Khương Miêu Miêu?”
“Ừm, là con nhỏ bên khoa Báo chí ấy, chiều nay mới bị anh trai em phũ cho một trận, tối nay Tiểu Bất Điểm đã bị hại rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.” Sở Lạc Nhất nói, cắn phập một viên thịt nướng.
“Kiều Vi Nhã có thể nghĩ tới người này không?”
“Chắc chắn là có, ở đây Tiểu Bất Điểm chỉ đắc tội với mỗi Khương Miêu Miêu thôi.” Sở Lạc Nhất nói xong, ngồi thẳng xuống bên cạnh giường, nhìn Cố Tỉ Thành ở phía đối diện, “Nhưng anh trai em qua đó rồi, Khương Miêu Miêu sẽ không được yên thân đâu, chỉ hy vọng các anh không đi cửa sau thôi.”
“Ở đây rất ít khi có người đi cửa sau, nhưng em...” Cố Tỉ Thành nói một cách ám chỉ.
Khuôn mặt Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên, quả nhiên không thể đi cửa sau được, nếu không sẽ bị tát vào mặt rất là đau, còn có thể nói gì được?
“Em... em... ai cần đi cửa sau chứ, em còn lâu mới thèm đi cửa sau nhé!” Sở Lạc Nhất vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.
Cố Tỉ Thành cười khẽ, không bóc mẽ cô nữa.
“Tại sao lại nói cả gia đình họ không có ai tốt, em quen cô ta à?”
“Quen chứ, mẹ cô ta muốn gả cho ba em, ba em cưới mẹ em. Sau đó cô ta có ý đồ với anh trai em, ai ngờ anh trai em thích người khác rồi.” Sở Lạc Nhất xoạc chân ra, làm tư thế xoạc chân thành một đường thẳng.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Còn nhỏ mà không học hỏi cái gì tốt, trong đầu toàn yêu với đương.” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng trách cứ, nhưng không hề có cảm giác phê phán gì.
“Chú ơi, bây giờ con nít cũng yêu rồi đó, được không hả? Anh trai em chưa đi học đã xác định được vợ rồi, em mười tuổi mới yêu đương qua mạng cũng thành thế hệ các dì rồi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
Mười tuổi yêu đương qua mạng?
Cái bình phiêu dạt đó hả?
Cố Tỉ Thành khẽ cười, “Phản đối yêu sớm là để phòng trừ những người như các em đấy.”
Sở Lạc Nhất không để tâm lời anh nói, tiếp tục ăn xiên nướng, “Em đợi xem bên các anh xử lý Khương Miêu Miêu thế nào, hành vi này quá xấu xa rồi. Cũng không phải nhỏ tuổi không hiểu biết, cô ta hiểu hơn bất kỳ ai mà còn cố ý hại người. Hơn nữa, cô ta đủ mười tám tuổi rồi, bên quân đội hoàn toàn có thể kiện cô ta.”
Cố Tỉ Thành khựng lại, theo quy định, trong trường hợp tiết lộ thông tin của quân đội, đúng là phải kiện lên tòa án quân sự.
Mà nếu như Khương Miêu Miêu biết quy định trong quân đội không được phép chụp ảnh truyền ra ngoài mà vẫn cố ý làm vậy, tình tiết lại càng nghiêm trọng hơn rồi.
“Khương Miêu Miêu có thân phận thế nào mà để em có cảm giác như chúng tôi không xử lý được cô ta vậy.” Cố Tỉ Thành hỏi.
“Tại sao phải nói với anh?” Sở Lạc Nhất nằm xuống, kiểm điểm cũng không tệ lắm, chỗ này mà có điều hòa thì càng tốt.
“Ngày mai mang bạch tuộc nướng cho em.” Cố Tỉ Thành cám dỗ cô.
“Cái này được đó.” Sở Lạc Nhất nói xong, ngồi dậy, kể thân phận của Khương Miêu Miêu ra một lượt, sau đó khẽ nhún vai: “Anh thấy đấy, ông ngoại người ta là BOSS lớn của ban kỷ luật. Ban kỷ luật của các anh làm gì được cô ta?”
“Cô bé này, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm, hoàng tử và thứ dân phạm tội đều bị phạt như nhau, huống hồ cô ấy còn chưa phải là một quận chúa. Anh thừa nhận, khi xử lý chuyện này ít nhiều cũng phải cân nhắc, nhưng trong tình huống chứng cứ xác thực, ban kỷ luật cũng không quậy phá được đâu, yên tâm đi.” Cố Tỉ Thành an ủi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...